Nói xong, hai người đều hơi trầm mặc, Chu Dương bên kia có chút ồn, thỉnh thoảng có tiếng nổ —— âm thanh khá giống súng vang.
Tô Hảo tính ngắt điện thoại, bầu không khí có chút gì đó giống với cảm giác hòa hảo giữa hai người sau một trận cãi vã, trong lúc ngắn ngủi cảm thấy xấu hổ.
Lúc này, Chu Dương cười nhẹ một tiếng: “Muốn sang bên này chơi không?”
“Ở đâu?” Tô Hảo gần như phản xạ hỏi lại, không có thăng trầm, chỉ là đối thoại giữa những người bạn.
Chu Dương nhìn lướt qua vài người chỗ Hứa Điện, bên người bọn họ đều mang theo người nhà là nữ nhân nhưng tất cả đều là vợ.
Chu Dương cười: “Trường bắn của công nghiệp Khoa học Kỹ thuật Quân sự.”
Tô Hảo nhìn thời gian, lắc đầu nói: “Không được, em còn có việc gấp.”
“Việc gấp gì?”
“Gửi tin tức cho Thẩm Hách.”
Chu Dương nghiến răng: “Nga, được đó, vậy em cứ gấp đi.”
Tô Hảo cười cười: “Được, cúp máy đây.”
Nói xong, Tô Hảo ngắt điện thoại trước.
Chu Dương nhìn cuộc trò chuyện bị ngắt, chân dài dùng sức dẫm lên song sắt, dùng sức mà lay động, một tay anh cắm trong túi, trong đầu nghĩ đến Tô Hảo nói gửi tin tức cho Thẩm Hách, hàm dưới hơi căng chặt, anh vào khung chat WeChat, tìm được ảnh đại diện của Tô Hảo, click vào, soạn tin.
Cúp điện thoại, Tô Hảo dựa vào sofa, click mở khung chat cùng Thẩm Hách, tiếp tục soạn tin, cô đã xin đến chợ phía đông công tác, sẽ không thay đổi, đổi đi đổi lại cũng rất phiền toái.
Gõ xong, gửi đi thì nhìn thấy một tin nhắn WeChat mới, Tô Hảo nhìn vào, là Chu Dương gửi tới, nàng theo bản năng muốn bỏ qua nhưng giây tiếp theo nghĩ lại, vẫn click vào.
Chu Dương: Sẽ không trốn anh nữa chứ?
Tô Hảo trầm mặc một lát.
Tô Hảo: Không tránh.
Chu Dương: Được nha, vô cùng cảm kích.
Tô Hảo thấy thế, nở nụ cười, lúc này WeChat có tin nhắn gửi đến, Tô Hảo liền không trả lời Chu Dương, click ra ngoài xem Thẩm Hách, Thẩm Hách quả nhiên than thở.
Thẩm Hách: A? Cư nhiên đến chợ phía đông công tác, này cũng quá xa rồi, chợ phía đông có chỗ nào chơi vui như kinh đô chứ.
Tô Hảo: Không có cách nào nha.
Thẩm Hách: Được rồi, vậy chỉ có thể chờ anh đến gặp em lần sau.
Tô Hảo: Ân ân.
Tình cảm của người trưởng thành đôi khi pha trộn với rất nhiều thứ, không có cách nào thuần túy, càng không có cách nào mà không màng tất cả.
Vì vậy bạn bè ở những nơi khác nhau lại càng khó phát triển hơn.
Trước khi đi ngủ chợt nhớ ra đã hai ngày rồi cô chưa liên lạc với mẹ, Tô Hảo ngồi dậy gọi cho Thành Linh, sau đó, điện thoại được kết nối.
Thành Linh ở đầu kia hỏi: "Sao con còn chưa ngủ? Không đi hẹn hò sao?"
“Không đâu, vừa mới xem xong nhật ký công tác, chuẩn bị đi ngủ.” Tô Hảo nghe ra được mẹ có ý tứ thử.
Thành Linh quả nhiên có chút mất mát: “Nga, nhớ nhìn thời gian mà làm việc a, mẹ không có việc gì, cũng chuẩn bị ngủ rồi.”
Nghe giọng nói và tiếng thở của mẹ, dường như mấy ngày nay thân thể không sao, Tô Hảo nhẹ nhõm một chút, nói: “Ân, không có việc gì, mẹ ngủ ngon.”
“Được.” Thành Linh lại nói: “Có rảnh thì đi ra ngoài hẹn hò, kết giao bạn bè nhiều hơn một chút.”
“Được rồi, con đã biết.” Tô Hảo cười một cái: “Mẹ, ngủ ngon.”
“Ân ân.”
Hai mẹ con cúp điện thoại, Tô Hảo kéo chăn nằm xuống.
Trong phòng mở điều hòa đúng giờ nên Tô Hảo mơ mơ màng màng liền ngủ.
Ngày hôm sau lại đến thứ sáu, mới vừa lên ban liền phải mở họp, đó là một cuộc họp toàn thể.
Tô Hảo vội vàng uống hết sữa bò, cầm nhật ký công việc đến phòng họp, người đông đủ gần hết, Tô Hảo ngồi vào khu tài vụ, tắt âm điện thoại.
“Tô Hảo.”
“Tô Hảo.”
Vài người gọi Tô Hảo, Tô Hảo không rõ nguyên do mà ngẩng đầu thì thấy trợ lý Lục đang lau mắt kính cũng vừa lúc nhìn qua.
Tầm mắt hai người chạm nhau.
Người ở phòng hội nghị ồ lên một tiếng, tất cả đều nở nụ cười.
Tô Hảo sửng sốt.
Hóa ra những người này đang đùa với hai người họ.
Trợ lý Lục cũng sửng sốt, vội vàng xua tay, chưa kịp xong thì một đám người đã nhìn thấy Chu Dương đang cúi đầu nói chuyện với Tằng tổng, đi vào, anh nhẹ nhàng bâng quơ nhìn lướt qua nhóm người đang cười này, im lặng không lên tiếng mà nhìn trợ lý Lục một cái.
Trán trợ lý Lục lập tức ra mồ hôi.
Sau đó Chu Dương ngồi xuống.
Tô Hảo có thể cảm thấy nhóm nữ nhân hưng phấn lên, một đám bắt đầu sửa sửa áo sơmi, tóc.
Chu Dương ngồi ở vị trí đằng trước, dựa vào lưng ghế, tay cầm bút nghịch ngợm, đôi mắt đột nhiên đảo qua, thu lấy ánh mắt của Tô Hạo, giây tiếp theo, Chu Dương chống cằm, làm như lơ đãng mà hướng cô cong cong môi.
Tô Hảo ngập ngừng rồi cúi đầu.
Cảm giác xâm lược dưới đáy mắt nam nhân này xác thật không còn nữa, cô thở nhẹ nhõm.
Rất nhanh, hội nghị đã bắt đầu.
Gần đây nội bộ xảy ra lục đục, đám người đó đều là mấy cổ đông cũ của tập đoàn Chu thị, bây giờ bọn họ ầm ĩ ở tổng bộ, ầm ĩ chưa đủ, còn tính phá luôn chợ phía đông.
Chu Dương muốn xuống tay đã lâu, Phí Tiết bên này sau khi anh tiếp nhận công ty đã thay máu (*) một lần nữa, những người ở đây đều là những người trẻ tuổi, cũng không tồn tại vấn đề phe phái.
* Thay máu: ý nói thay đổi toàn bộ các nhân viên cũ trong công ty, để người mới vào thay.
Nhưng những người trong chi nhánh sớm muộn gì cũng sẽ có vấn đề.
Tằng tổng phụ trách khối tài vụ này, trách nhiệm cũng rất lớn.
Anh đứng dậy, đánh giá ba người Tô Hảo, cuối cùng nói với Trương Nhàn: “An bài thông báo tuyển dụng, tuyển thêm vài người nữa.”
“Ngoài ra, Tô Hảo, cô đến kinh đô công tác, chợ phía đông đổi thành Lục Mễ Mễ.” Tô Hảo sửng sốt, cùng Lục Mễ Mễ nhìn nhau, Lục Mễ Mễ bĩu môi, gõ xuống bàn: “Tôi đi sao? Tằng tổng?”
“Vì sao vậy?”
Tằng tổng cười cười, chỉ cô ta: “Cô tương đối lợi hại hơn.”
Lời này vừa nói ra, Lục Mễ Mễ cắt một tiếng nhưng không phản bác.
Tô Hảo không nghĩ tới vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn đến kinh đô, cô nhìn sang Chu Dương.
Chu Dương xoay bút, một tay cầm điện thoại.
Trong vòng vài giây.
Điện thoại cô rung lên.
Tô Hảo nhìn lướt qua.
Chu Dương: Anh đã nhờ trợ lý Lục mua vé máy bay.
Chu Dương: Thế nào, anh đủ tốt chưa, đưa em đi gặp Thẩm Hách.
Người này thật ra rất thẳng thắn, Tô Hảo cũng không biết nói như thế nào.
Cô mặc không lên tiếng mà nhấn tắt màn hình điện thoại, cuộc họp đã kéo dài