Tiếng động lớn này cũng làm tất cả những người có mặt trong quán ăn khuya đều đứng dậy, hiện trường có chút hỗn loạn, lúc này gió vẫn rất lớn, giữa âm thanh ồn ào, Tô Hảo quay đầu lại không nói gì.
Những mảnh vỡ ở nơi cách cô một khoảng khá xa nhưng vẫn khiến tâm người ta sợ hãi.
Chu Dương cũng nhìn những mảnh vỡ nhỏ đó, tim tiếp tục đập mạnh, tay không khỏi siết chặt eo Tô Hào, biết cô không sao, liền quay đầu nhấc điện thoại báo cảnh sát, ngữ điệu lãnh ngạnh: “Đường Đông Thâm, tiểu khu Hoa Huy, có người vứt đồ từ trên cao.”
Người ở đầu kia trả lời.
Chu Dương tiến tới gọi chủ nhà, ngữ khí càng thêm lạnh: “Chương Tân Hoa, cút ra đây!”
Chương Tân Hoa là chủ nhà của Tô Hảo, hai người có thêm WeChat nhau.
Tô Hảo hơi hoàn hồn, giãy giụa khỏi vòng tay Chu Dương, đứng ngồi không yên nhìn ông chủ quầy ăn khuya chạy ra ngoài, hướng về phía lầu chửi ầm lên, cửa sổ trên lầu lắc lư, cũng không nhìn ra ai đã làm chuyện này.
Không ai có thể bình tĩnh khi gặp những chuyện như vậy.
Hôm nay không phải Tô Hảo, cũng sẽ là khác người.
Ông chủ quầy ăn khuya mỗi ngày đều tiếp đãi nhiều khách như vậy, những vị khách đó có thể phải xui xẻo chịu đựng điều này.
Vì thế trước khi cảnh sát và chủ nhà đến, rất nhiều người đứng lại xem, Chu Dương đã nắm lấy cổ tay Tô Hảo, nói: “Đừng qua đó.”
Ngữ khí anh thực lãnh.
Mang theo một chút che giấu lửa giận.
Tô Hảo quay đầu nhìn anh một cái.
Đôi mắt cô ôn nhu như nước, trong hoàn cảnh ồn ào này lại giống như một dòng suối, Chu Dương dựa vào cửa xe, bực bội trong lòng bị cô liếc nhìn giảm đi rất nhiều, anh vô thức liếm khóe môi, cười nhạo một tiếng: “Nhìn cái gì?”
Không được nhìn.
Nhìn nữa sẽ cưỡng hôn em.
Tô Hảo lắc đầu, nói: “Em có hơi sợ.”
“Vào xe ngồi đi.” Anh một tay đem cửa xe kéo ra để cô đi vào, lúc này cảm giác trong xe tương đối an toàn, so với bên ngoài an toàn hơn nhiều.
Tô Hảo nói: “Không cần, anh muốn uống nước không? Em đi mua.”
Trán anh có mồ hôi lăn xuống, Tô Hảo cảm thấy anh cũng bị dọa rồi, Chu Dương lại cúi người vào xe, rút chai nước khoáng bên trong đưa cho cô: “Uống cái này đi.”
“Em không uống đâu.” Tô Hảo đẩy ra.
Lúc này xe cảnh sát đã tới, xe Chương Tân Hoa cũng tới, hai xe cùng nhau dừng lại, Trương Tân Hoa xuống xe, nhìn thấy Chu Dương liền vội vàng tiến lên nói: “Anh Dương, đã lâu không gặp."
Chương Tân Hoa này khá trẻ, mặc áo thun đen cùng quần jean rách, quay đầu nhìn đến Tô Hảo, cười lấy lòng Chu Dương: “Anh Dương, đây là bạn gái anh sao? Thật xinh đẹp.”
Chu Dương vừa rồi còn rõ ràng khó chịu, khí thế cường thịnh, nghe thấy lời này, đôi mắt híp lại, khó chịu bớt đi một chút.
Lúc này.
Tô Hảo lại mềm nhẹ nói: “Tôi không phải bạn gái anh ấy.”
! Chu Dương: “”
Chương Tân Hoa sửng sốt, vừa thấy biểu tình Chu Dương liền hiểu cái gì đó, lúc này nghe đến đây, chớp chớp mắt, thấy sắc mặt Chu Dương càng trở nên u ám.
Anh ta kêu rên trong lòng, chết tiệt.
Cũng may lúc này cảnh sát ập tới, trong số những cảnh sát có người là đàn em của Lý Dịch, cũng coi như quen biết, vài người nói chuyện, Chu Dương lạnh giọng chỉ vào cửa sổ lầu sáu: “602, Chương Tân Hoa cậu lấy giám sát ra.”
“Ơ, được rồi.”
Cả ba tòa nhà ở đây đều thuộc về Chương Tân Hoa, tuổi anh ta cũng không hơn không kém một chủ nhà trọ. Vì vậy, anh sẵn sàng bỏ tiền để lắp đặt camera giám sát, camera đã được chuyển đến, quả nhiên là phòng 602.
Điều này đã tiết kiệm được thời gian điều tra.
Trương Tân Hoa đưa cảnh sát trực tiếp lên lầu để bắt người, Tô Hảo là nhân chứng tại hiện trường, cũng suýt chút nữa trở thành nạn nhân nên hiện tại chưa thể đi.
Một lúc sau, người thuê phòng số 602 bị đưa xuống, là một đôi nam nữ trẻ tuổi, hai người hình như vì cãi nhau, nhà gái tức giận, vốn định ném mảnh thủy tinh hướng vào nhà trai, nhưng nhà trai tránh được nên mảnh thủy tinh kia rơi khỏi cửa sổ.
Lúc này xuống lầu một mới nhìn thấy tình huống.
Chân cũng bị dọa mềm nhũn.
Đặc biệt trong số đó có một nam nhân cao lớn sắc mặt âm trầm, còn quen thuộc với luật pháp nhưng lại không mặc cảnh phục, không biết thân phận sâu cạn mới càng làm người ta sợ hãi.
Trương Tân Hoa giống như đứa em trai, đứng về phía Chu Dương, trước tiên để hai người kia cút ra đường, ngoài ra những việc khác đều tùy theo sắp xếp của cảnh sát.
Lăn lộn xong đã gần 0 giờ.
Tô Hảo rất ít thức đêm, cô không hiểu chuyện này nhưng hai người kia cãi nhau thiếu chút nữa ầm ĩ ra mạng người, loại chuyện này thật sự không thể tha thứ.
Ngay cả cảnh sát cũng có chút hiểu lầm, cho rằng Tô Hảo là bạn gái Chu Dương, chuyện liên quan đến vợ chồng kia, lúc cùng Tô Hảo nói chuyện cũng cũng liên tục nhắc bạn trai cô.
Bạn trai cô.
Bạn trai cô.
Chu Dương đứng ở cửa hút thuốc, mùi bạc hà mát lạnh, anh buông xuống mặt mày, nhướng mày lắng nghe từng tiếng bạn trai cô.
Đáy mắt có vài ý cười.
Chẳng qua rất nhanh, Tô Hảo lại lần nữa nhấn mạnh.
“Anh ấy không phải bạn trai tôi.”
Chu Dương hung hăng cắn thuốc lá, tiếp theo mắt nhìn đồng hồ, xoay người cầm lấy chìa khóa, nhìn Tô Hảo: “Em trở về đi.”
Tô Hảo đáp ứng rồi bước ra.
Hai người cùng đi về hướng cửa, Chương Tân Hoa phải lưu lại xử lý chuyện này, vì lấy lòng Chu Dương nên nói thêm một câu: “Ai, nhìn xem, hai người này thật xứng đôi đấy, sao lại không phải bạn trai bạn gái nhau chứ?”
Tuy rằng anh ta rất tò mò Chu Dương đổi khẩu vị từ khi nào!
Cư nhiên lại thích loại mỹ nhân ôn nhu như nước này.
Ngẫm lại cảm giác đều không quá có khả năng a.
!
Lần này trở về thực thuận lợi, Tô Hảo lên lầu, mở cửa, cả người đều rất mệt, cô tắm rửa, rửa mặt, nằm xuống mắt đều mở không lên, lúc này di động tích tích vang lên, cô nửa mở mắt nhìn thoáng qua.
Chu Dương: Ngủ rồi sao?
Tô Hảo: Ân, chúc ngủ ngon.
Tô Hảo: Còn có, đêm nay rất cảm ơn anh.
Tại Nhất Loan sơn thủy, Chu Dương cũng vừa tắm xong, mặc áo ngủ màu đen, dáng người thon dài, một tay xoa tóc, một tay lấy di động trên tủ đầu giường, cúi đầu xem.
Nhìn tin nhắn cảm ơn mà cô gửi tới.
Ngón tay thon dài soạn: “Không bằng lấy thân báo đáp, thế nào?”
Soạn xong sau đó tạm dừng vài giây, lại từng chữ một được rút về, sắc mặt nam nhân cũng theo từng bước kia hóa thành âm trầm, khó coi.
Mẹ nó.
Anh đặt di động trở lại bàn trà, loảng xoảng một tiếng.
Rất lớn.
Qua tới mười phút, đèn trong phòng mới tắt, Chu Dương nằm xuống nghỉ ngơi, cổ áo theo động tác rộng mở, mơ hồ có thể thấy rõ đường cong lòng ngực.
Trong mộng, lại là eo thon như cành liễu, sự mềm mại khoan khoái trong lòng ngực, tấm màn đen thật lớn hướng bên này đè xuống, dưới áp lực, anh xoay người áp nữ nhân vào cửa xe, cô nghiêng đầu không nhìn anh, lộ ra cổ trắng nõn, nhìn một mảnh da thịt kia, Chu Dương cúi đầu lại gần, chỉ chạm vào một chút.
Ngón tay anh bỗng nhiên siết lại, áp chế cô càng chặt hơn.
Một chút kia đủ làm anh điên mất rồi.
Ầm vang một tiếng.
Sấm chớp ập vào phòng, nam nhân mở mắt ra, giây tiếp theo, anh xốc chăn xuống giường, vừa cởi quần áo lộ ra thân hình thon chắc, vừa tiến vào phòng tắm.
Nước lạnh từ vòi hoa sen rơi xuống đầu mà, Chu Dương gãi gãi tóc, trong mắt mang theo dục vọng mãnh liệt.
Qua mấy ngày, rốt cuộc cũng tới ngày đi công tác, sáng sớm Tô Hảo không đến công ty mà ở nhà thu thập hành lý, vé máy bay công ty cũng đã đặt.
Tô Hảo cầm hành lý