Hôm nay hai người đi mua sắm quả thật không vui vẻ mấy, từ khi biết thủ đoạn không khoan nhượng như vậy của Chu Dương, bầu không khí hai bên đã trầm xuống.
Tô Hảo tuy không để ý tới anh, nhưng vẫn để lại chút đường sống, hiện tại hai người vào thang máy thì bầu không khí mới trở lại, ít nhất Chu Dương đã nhặt túi son kia lên.
Đến lầu 18, vào cửa phòng.
Tô Hảo lấy thẻ phòng ra, mới vừa áp vào cảm ứng thì tay đã bị Chu Dương bắt lấy, nâng lên.
Chu Dương dựa vào vách tường, đôi mắt hẹp dài nhìn cô.
Hành lang thực an tĩnh, màu sắc ánh đèn thuộc hệ ấm, không khí lại ấm áp.
Hai người không ai nói lời nào, Chu Dương cứ như vậy nắm tay Tô Hảo.
Da thịt san sát nhau, cô thực mềm mại.
Giọng Chu Dương trầm thấp hỏi: “Em không thích hoa hồng, hoa bách hợp, lại không thích son môi, em thích gì?”
Đây là lần đầu tiên anh hỏi một nữ nhân về điều này.
Tô Hảo có thể nghe thấy sự chân thành trong giọng nói anh, về điểm này chút kháng cự trong lòng đã giảm đi một ít, cô nói: "Trước đây tôi đã nói rồi, tôi không có sở thích gì."
“Không thích quần áo? Túi xách sao?”
“Không phải không thích, chỉ là đủ dùng là được.” Ngữ khí của Tô Hảo cũng nhu hòa hơn rất nhiều, xuất thân gia đình của cô và bạn thân Liêu Vân đều tương đương nhau, tiêu tiền với nhau cũng đều ở một mức độ, tỷ như nếu cô mua một cái gì đó vào hôm nay, cô sẽ mua những gì cô muốn mua, sẽ không xem xét những thứ khác, bởi vì cô không cần nó và cũng không muốn tăng chi tiêu.
“Nhưng anh theo đuổi em, mua này đó cho em mà em cũng không cần sao?” Chu Dương ít nhiều có chút lý giải được, cho nên vừa rồi mặc dù cảm thấy khá mất mặt nhưng vẫn nhặt những cái đó lên.
Tô Hảo nhìn anh, sau đó nhẹ giọng nói: “Anh mua như thế này sao?”
Thật sự quá lãng phí, cô còn nghĩ rằng anh mua cho người khác, vậy cô không thể quản được, nhưng, chính là mua cho cô, cô không cần, anh lại trực tiếp ném đi, cái đó đến bao nhiêu tiền a.
Chu Dương cười giận, anh bắt lấy tay cô hướng vào lòng ngực, Tô Hảo nhíu mày theo bản năng lùi ra sau, nhưng giây tiếp theo cả người vẫn ngã vào lòng ngực anh.
Chu Dương chống lên trán cô: “Cho anh hôn một cái đi.”
Người này còn biết hỏi sao?
Tô Hảo cười lạnh.
Cô nhìn sang hướng khác: “Nếu tôi nói không thì sao?”
“Không à?” Chu Dương cười nhẹ một tiếng: “Anh không nghe thấy.”
!
Nói xong, môi mỏng anh dán ở khóe môi cô, chậm rãi dời qua lấp kín cả môi, Tô Hảo nắm tay đánh anh một chút, Chu Dương tách môi cô ra.
Trằn trọc hôn.
Xung quanh an tĩnh, thịch thịch thịch ——
Chỉ có tiếng tim đập nhanh.
Đêm dài, Tô Hảo tắm xong thì nằm trên giường, nhớ tới hôm nay vẫn chưa trả lời Wechat của Vân Lục, cô lập tức click mở WeChat, soạn tin nhắn.
Tô Hảo: Vân Lục, cảm ơn cậu.
Vân Lục: Ai nha, không cần khách khí đâu.
Vân Lục: Các người đều ở kinh đô sao?
Tô Hảo: Đúng rồi.
Vân Lục: Ân ân, được.
Đầu kia, nước trong phòng tắm đã tắt, Chu Dương mặc áo choàng dài bước ra, đai lưng lỏng lẻo thắt trên người, lộ ra tảng ngực lớn, anh ngồi ở mép giường cầm di động, click vào nhóm WeChat.
Chu Dương: Ra đây.
Chu Dương: Các người đang kéo chân sau của tôi đấy à?
Vài giây sau.
Trong nhóm mới có phản ứng.
Hứa Điện: Khuya như vậy vẫn chưa ngủ, là sinh hoạt về đêm sao?
Lý Dịch: Chắc chắn là không.
Giang Úc: Ai kéo chân sau cậu? Cậu đang nói cái gì thế? Đã xảy ra chuyện gì?
Hứa Điện: Ha ha ha ha, chắc là theo đuổi người không thuận lợi rồi.
Yến Hành: Chúc mừng Chu tổng, lại thất bại sao?
Chu Dương: Chậc chậc.
Anh lau lau tóc, ném di động lên tủ đầu giường, cầm lấy ly nước bên cạnh uống rồi mới lên giường nghỉ ngơi.
Hôm sau lên máy bay lúc 9 giờ rưỡi sáng, Tô Hảo ngủ dậy thì lóng ngóng thu dọn đồ đạc, lo xem có quên gì không, vội tới vội lui, 8 giờ quẹt cửa rồi đẩy ra, Chu Dương dựa vào trên cửa: "Vẫn ổn chứ?"
“Vẫn ổn.” Tô Hảo đẩy hành lý ra, hôm nay cô đội mũ, trên người là váy màu tím nhạt dài cập gối, phía trên mặc áo phông trắng, ra đến cửa còn xoay lại nhìn phòng, Chu Dương ôm cánh tay, ánh mắt dừng ở gương mặt phía dưới lớp mũ, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy lên.
Mũ bị đẩy lên, ánh mắt xinh đẹp của Tô Hảo nhìn qua.
Thủy quang lưu động, mềm mại, Chu Dương trầm mặc nhìn, đặt mũ trở lại, thấp giọng nói: “Thật xinh đẹp.”
“Cảm ơn.” Tô Hảo kéo hành lý đi ra ngoài, trả lời thật sự bình tĩnh, Chu Dương nhếch mép cười nhạo một tiếng, cầm lấy thẻ phòng, kéo hành lý của cô và của anh bước vào thang máy.
Trợ lý Lục cũng ở thang máy, vừa thấy bọn họ liền chạy nhanh đến hỗ trợ.
Cả ba cùng vào thang máy xuống lầu rồi đến sân bay.
Hôm nay vẫn nóng như cũ, mặt trời cao giữa không trung, vào tới sân bay đã thoải mái hơn nhiều, xong xuôi hết thủ tục thì ba người vào phòng chờ, trợ lý Lục không dám cách bọn họ quá gần nên ngồi khá xa.
Tô Hảo cùng Chu Dương ngồi ở sô pha lớn bên này, Chu Dương còn có công việc nên xem laptop.
WeChat lóe lên.
Là Lý Tú.
Lý Tú: Chị Tô Hảo, các người đi công tác về rồi sao?
Tô Hảo: Đang chờ chuyến bay 9 giờ rưỡi.
Tô Hảo: Đúng vậy.
Lý Tú: Chu Dương đang ở cạnh chị sao?
Tô Hảo: Anh ấy có vẻ đang làm việc.
Lý Tú: Mở video để em nhìn xem.
Tô Hảo dừng lại, bên kia liền gửi tới một cuộc gọi video call, Tô Hảo cắt đứt, sau đó nghiêng đầu chụp sườn mặt của Chu Dương, một tấm gửi cho Lý Tú.
Cô chụp sườn mặt rất nhanh, nam nhân rũ mắt nhìn laptop nhưng lại rất nghiêm túc, cũng rất đẹp trai, chân dài giao điệp, vừa nghiêm túc lại vừa phong lưu.
Ảnh chụp đã được gửi đi.
Lý Tú trả lời.
Lý Tú: Chị Tô Hảo, em biết anh ấy đang theo đuổi chị, em chỉ vốn thử chị một chút, xem chị có phản ứng với gì với em hay không, không nghĩ tới chị còn chụp ảnh anh ấy gửi qua cho em.
Lý Tú: Chị chắc chắn không tính thích anh ấy, thế có nghĩa là em vẫn còn cơ hội sao?
Tô Hảo nhìn tin nhắn này, nửa ngày mới phản ứng lại rồi cười.
Quả nhiên a, những cô gái này đều là một đám có tâm kế, nhưng loại thẳng thắn như Lý Tú lại khá đáng yêu.
Tô Hảo: Đúng vậy, em vẫn luôn có cơ hội, nhưng phải cố lên đấy.
Lý Tú: Chị Tô Hảo, chị thật tốt.
Tô Hảo vốn định nói gì đó, sau suy nghĩ một chút lại do dự.
Giây tiếp theo, di động bị người đoạt đi, Tô Hảo ngẩng đầu, Chu Dương nhấc mắt xem giao diện cuộc trò chuyện của cô, đọc nhanh như gió.
Xem xong rồi gương mặt cũng lạnh đi, anh nhìn về phía Tô Hảo, Tô Hảo duỗi tay: “Di động.”
“Em không tính thích anh?”
“Lý Tú còn có cơ hội?” Chu Dương ấn tắt màn hình, anh không muốn xen vào chuyện riêng của cô, cô lén chụp ảnh anh, anh đã biết, cho rằng cô làm gì đâu.
Kết quả nữ nhân này lại trò chuyện cùng tình địch, còn cổ vũ người ta, Tô Hảo đứng dậy lấy di động, Chu Dương đột nhiên cũng đứng dậy theo, thân người cao ráo ép Tô Hảo ngã ngồi trở về, Chu Dương cúi người đè tay cô ở lưng ghế, híp mắt nhìn.
Tô Hảo cũng trầm mặc nhìn anh.
Biểu tình điềm tĩnh, không giải thích, cũng không nhiều lời.
Sắc mặt Chu Dương trở nên lạnh lùng, thấp giọng nói: “Em có biết chân dung anh trị giá bao nhiêu không?”
“Anh có thể kiện em đấy.”
Tô Hảo: “Tôi sẽ xóa nó.”
“Thu hồi những lời em vừa