Hôm nay là ngày nghỉ, tất cả các học sinh không phải đi học. Sân trường vắng bóng không lấy nổi một người. Buổi sáng, Cố Tu Mạnh sau khi phụ bà bán rau xong liền lủi thủi chơi trong sân nhỏ nhà mình, miệng trò chuyện với mấy con kiến nhỏ.
" Nè nè.... Xếp hàng vô, xếp hàng vô... Các ngươi đi không đúng trật tự gì cả. Ai da... Ngươi đó, đi lệch đường thẳng rồi. Để Mạnh Mạnh giúp ngươi vào đúng vị trí"
Cố Tu Mạnh tự chơi một mình, không gây phiền đến bà đang nghỉ ngơi trong nhà. Dùng một đầu nhọn của cây tăm thúc đẩy một con kiến đang đi lệch hàng, con kiến nhỏ theo sự thúc đẩy của cây tăm mà chạy lon ton theo đàn, Cố Tu Mạnh nhìn đến rồi cười khì khì.
Đang chơi vui, bỗng nhiên Cố Tu Mạnh nghe thấy tiếng ồn ào ở gần nhà mình, trong đó... Có một âm thanh rất quen tai.
" Mẹ đó... Mỗi lần mẹ chạy xe là con cảm thấy hôm nay như ngày cuối cùng được sống vậy "
Một người phụ nữ cất giọng trả lời lại.
" Này, đừng coi thường mẹ. Cái đó gọi là nghệ thuật đua xe, tay đua tốc độ con có hiểu chưa.? Mẹ là tay lái lụa đấy"
" Vâng vâng... Nhưng lần sau đi với con mẹ có thể chở con đi với tốc độ bình thường không, thật sự không sống nổi nữa mà"
" Sao lại không sống nổi ? Con vẫn sống sờ sờ đây này. Còn nữa, con tưởng dễ được một nghệ sĩ chơi piano khiêm người mẫu như mẹ chở đi lắm sao? Vinh dự lắm nhé "
Âm thanh càng ngày càng gần hơn, giọng nói quen thuộc mà Cố Tu Mạnh nghe thấy lại vang lên.
" Con không dám nhận cái vinh dự ấy đâu, nhìn dáng vẻ thanh tú của mẹ ai dám nghĩ là một quái xế không?"
" Con coi xem, cha của con ngồi chung xe với mẹ mấy năm nay có chết đâu. Hừ..."
"Đúng rồi, vì cha đâu có dám đưa cho mẹ chở, toàn cha phải tự chở thôi à."
" Con... Con thật sự quá đáng, tức quá mà"
Cánh cổng rỉ sắt tróc sơn bỗng nhiên được bật mở, Hoa Kỳ Nhiên tóc tai lộn xộn vì gió thổi bay cùng người mẹ của mình đang đeo kính đỏ tiến vào sân. Cố Tu Mạnh vừa nhìn thấy Nhiên Nhiên liền reo lên phấn khởi.
" Cục cưng.... Cậu đến chơi với tớ sao?"
Mới vừa rồi còn cãi nhau với mẹ, thế mà bây giờ vừa nhìn thấy Cố Tu Mạnh, Hoa Kỳ Nhiên liền nở nụ cười ôn nhu đổi giọng.
" Mạnh Mạnh, là tớ đây"
Mạnh Mạnh vừa nhìn thấy cậu thì vứt luôn cây tăm trên tay, cũng