Nhuế Vĩ thiết tha lẩm bẩm :
- Sư phụ còn sống đó, và sẽ sống lâu hơn, tại sao nói đến việc vĩnh viễn ra đi!
Du Bách Long thở dài :
- Năm xưa, bọn ta giao ước với nhau là nếu ta chết đi thì sẽ có người thay mặt ta đến nơi ước hội. Nếu ngươi không nói là ta đã chết, thì rõ ràng là ngươi tố cáo với họ là ta không đủ năng lực hội diện với họ! Ta còn sống mà không đến, là ta thất ước!
Nhuế Vĩ đáp :
- Cái đó, theo đồ đệ, không quan hệ lắm, công lực của sư phụ tán thất, thì đệ tử đi thay, tại sao lại không được?
Du Bách Long lắc đầu :
- Không được! Sáu lão nhân đó không có ý nghĩ đơn giản như ngươi vậy đâu. Vả lại, nếu biết ta còn sống, họ không khi nào tin tưởng nơi ngươi, là người được truyền thụ hai chiêu kiếm chân chánh! Ngươi cứ nói là ta đã tạ thế rồi, như vậy ổn tiện hơn hết.
Nhuế Vĩ đáp xuôi :
- Phải! Phải!
Du Bách Long chợt nhếch nụ cười thảm, từ từ thốt :
- Vĩ nhi! Ta đi trước nhé!
Nhuế Vĩ nghi ngờ, sư phụ đã trối trăn hậu sự xong xuôi rồi, chắc là đi tìm cái chết, có chết đi, lão mới giúp chàng hành sự danh chánh ngôn thuận. Nghĩ đến đó, chàng biến sắc hấp tấp gọi :
- Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ định đi đâu?
Chàng vọt mình tới, nắm chéo áo Du Bách Long, lệ thảm tuôn tràn, thốt qua nức nở :
- Sư phụ! Sư phụ đừng đi đâu cả! Sư phụ muốn đi tìm cái chết sao?
Du Bách Long mỉm cười :
- Làm gì có việc đó mà ngươi lo? Sư phụ muốn đến một nơi vắng vẻ để tĩnh dưỡng!
Nhuế Vĩ hỏi gấp :
- Nơi đó là đâu?
Du Bách Long thở dài :
- Ngươi đừng hỏi nơi ta sắp đến! Ta phải đi. Trong thạch thất còn nhiều thức ăn, ngươi muốn lưu lại đây thêm mấy hôm nữa cũng chẳng sao. Cứ bình tâm nghiên cứu công phu. Hai thanh kiếm gỗ đó, ta dùng Huyền Thiết Mộc tạo thành, cứng rắn phi thường, không sợ hữu kiếm chạm vào. Ngươi hãy giữ mà dùng.
Đoạn, lão hướng về bìa rừng, cất bước. Nhuế Vĩ theo sau.
Ra khỏi khu rừng quanh mộ. Du Bách Long quay mình lại bảo :
- Ngươi khỏi phải tiễn đưa ta!
Nhuế Vĩ không dám cãi lời, đứng lại bìa rừng. Lão nhân đi thêm mấy bước, lại quay mình, thốt :
- Vĩ nhi! Ngươi phải hết sức đề phòng đại công tử nhà họ Giản trong phủ Thiên Trì. Hôm đó, kẻ bao mặt áo đen đánh ngươi trọng thương chính là Giản Thiệu Vũ đấy.
Nhuế Vĩ cả kinh, kêu khẽ :
- Y? Chính y thật sao? Tại sao ân công muốn giết ta?
Du Bách Long không lưu ý đến niềm thắc mắc của chàng, thở dài mấy tiếng rồi tiếp :
- Hắn đánh ngươi trọng thương, tội đó đáng chết, song ta nghĩ, nhị ca của ta chết rồi, mà hắn lại thuộc dòng đích, kế thừa nhất mạch, nên ta không nỡ gây thiệt hại cho nhà họ Giản. Nếu chẳng vậy, ta đã giáo huấn hắn một phen rồi, ngay trong đêm đó. Ta dặn ngươi, hãy đề phòng hắn, nếu sau này gặp hắn ngươi chỉ tự bảo vệ thôi đừng làm thương tổn đến hắn.
Nhuế Vĩ thầm nghĩ, võ công của Giản Thiệu Vũ rất cao siêu, y không giết chàng thì thôi, chứ chàng có tài sức gì mà sát hại y nổi! Ân sư dặn dò điều đó, chàng cho là thừa.
Nhưng, chàng có biết đâu, sau này, có biết bao nhiêu dịp, chàng giết được Giản Thiệu Vũ, song chàng không hạ thủ, cũng vì lời chúc phó của ân sư ngày nay.
Du Bách Long đi luôn, càng phút càng xa, Nhuế Vĩ lấy mắt tiễn đưa thầy, đến khi thầy khuất dạng, chàng trở vào khu mộ, ngồi xuống bệ đá, hồi ức lại những chuyện đã qua.
Chàng nghĩ, sư phụ đứng trong hàng ngũ Thất Tàn Tẩu, thế mà chàng không thấy sự tàn phế của ân sư, dù hai thầy trò sống cạnh nhau hơn một năm dài. Rồi chàng tự hỏi :
- "Tại sao sáu vị Tàn Tẩu kia, chỉ biết mỗi người một chiêu, mà sư phụ thì lại biết đến hai chiêu? Tại sao họ đều là người tàn phế? Có phải là vì học kiếm pháp Hải Uyên mà ra chăng? Có mối liên quan gì giữa kiếm pháp Hải Uyên? Ta có bị tàn phế như họ chăng?"
Càng suy nghĩ, Nhuế Vĩ càng bấn loạn tâm thần, sau cùng chàng nhặt thanh Huyền Thiết Mộc kiếm, múa lên vun vút, cho tâm tư vơi nhẹ những nỗi niềm miên man.
Thấm thoát, nửa tháng qua mau, từ ngày Du Bách Long ly khai tên đồ đệ duy nhất.
Nhuế Vĩ không hôm nào không đọc quyển bí lục của ân sư để lại, trong đó ghi chú trọn sở học của Giản Lạc Quan. Đọc xong, chàng có nhận xét là võ học của Giản Lạc Quan có phần cao siêu hơn võ học của ân sư. Về ám khí thì quyển bí lục ghi tải rất nhiều.
Thức ăn trong thạch thất vơi dần, rồi cạn. Nhuế Vĩ không thể lưu lại được nữa, mang Huyền Thiết Mộc kiếm rời thạch thất ra đi.
Chiếu theo bức địa đồ, chàng tránh hết cả các cơ quan mai phục, vượt luôn hai khu rừng nhân tạo, đến trước Vạn Thọ Cư. Hiện tại, chàng vẫn mặc chiếc áo do Giản Thiệu Vũ trao đổi ngày trước, chiếc áo màu đen, làm bằng một chất liệu đặt biệt. Chàng mặc nó hơn một năm qua rồi, mà nó không hư hại.
Địa thế trong Thiên Trì phủ, dĩ nhiên chàng thuộc làu. Chàng từ từ bước đi, qua khỏi Vạn Thọ Cư, đến dãy nhà dành cho bọn liễu hoàn. Chúng thấy chàng, đồng reo lên làm lễ :
- Đại công tử đến! Đại công tử mạnh chứ?
Nhuế Vĩ bấm bụng cười thầm, thế ra bọn này vẫn chưa nhận thức chàng là con người giả hiệu hay sao mà! Nhưng, như vậy là có lợi cho chàng chứ sao đâu.
Với tư cách công tử giả hiệu, chàng ung dung bước đi, ra khỏi Thiên Trì phủ.
Chàng ức đoán, Giản Thiệu Vũ hẳn là đang có mặt trong Thiên Trì phủ, chứ nếu không thì làm gì bọn liễu hoàn thản nhiên chào chàng như vậy, bởi đại công tử vắng mặt hơn một năm qua, cộng với sáu tháng trước kia, vị chi gần hai năm rồi. Đại công tử đã trở về, nên chúng không nghi ngờ khi thấy chàng. Nếu đại công tử vắng mặt, thì gặp chàng, hẳn là chúng phải kinh hãi, sững sờ, đâu được tự nhiên như thế?
Chàng tự hỏi :
- "Trong hơn một năm qua, Giản Thiệu Vũ có thái độ nào đối vớ bà kế mẫu?"
Óc cứ suy nghĩ, chân cứ bước, không lâu lắm, chàng đi ngang qua gian nhà của Lưu Dục Chi. Tiếng tiêu từ trong đó vọng ra như ngày nào, mường tượng bất cứ lúc nào nàng cũng thổi tiêu giải muộn.
Bất giác, Nhuế Vĩ dừng chân, lắng tai nghe. Lúc đó, thái dương chếch sâu xuống phương trời Tây, hoàng hôn sắp đến, dọn dẹp thế gian, chực rước đêm về.
Tiếng tiêu càng lúc càng vang, thê lương, ảm đạm...
Nhớ lại sự đối xử của Lưu Duc Chi rất tốt với chàng, Nhuế Vĩ rơi lệ.
Nhuế Vĩ thầm nghĩ :
- "Giản đại công tử ở tại nhà, tại sao nàng còn thổi lên những tiếng kêu sầu não ruột? Chẳng lẽ Giản Thiệu Vũ cương quyết lánh mặt nàng? Nàng vẹn toàn thế đó, tại sao y không có thiện cảm đối với nàng?"
Nhuế Vĩ lập ý quyết hỏi Giản Thiệu Vũ cho ra lẽ. Chàng rẽ bước về hướng thơ phòng, nhưng trong phòng chẳng có một ai, những vật trang trí vẫn còn nguyên vẹn như ngày chàng rời phòng ra chạm mặt với bọn Hắc bảo.
Chàng thẫn thờ một lúc, đoạn bước lại giá sách rút ra một quyển, bìa đề tựa là: "Lang Bắc Ngũ Hồ Đoạn Môn Đao". Quyển sách này chàng đã đọc qua rồi, nên không lưu ý lắm, tuy tay lật từng trang, từng trang, xong rồi định lấy một quyển khác. Bỗng có tiếng nữ nhân vang lên phía sau lưng :
- Công tử dạo bước xong, trở về đó chăng?
Nhuế Vĩ không cần quay mình, cũng nhận ra là Hạ Thi vừa cất tiếng, chàng mừng thầm, ngày trước, nàng tự nguyện theo chàng ra cửa, đương đầu với địch, có thể là nàng không bị Giản lão phu nhân quở trách, chứ nếu ngược lại thì giờ đây nàng làm gì được tự do?
Niềm cao hứng dâng lên, chàng quay mình lại.
Dung mạo của Hạ Thi không biến đổi, nàng cười hì hì, nhìn chàng.
Chàng cũng cười đáp :
- Ta trở lại rồi.
Bỗng Hạ Thi biến sắc mặt, giọng khàn khàn đó, nụ cười đó, hơn một năm rồi, nàng không nghe, không thấy.
Nhuế Vĩ tiếp hỏi :
- Ngươi mạnh giỏi chứ?
Do tâm thành mà hỏi như vậy, chàng có biết đâu câu hỏi đó tố giác sự giả tạo của chàng? Chàng quên mất hoàn cảnh hiện tại.
Một công tử, ở tại nhà, khi nào lại hỏi một liễu hoàn hàng ngày có mặt, hầu hạ bên cạnh là mạnh giỏi hay không mạnh giỏi? Trừ ra một người đi xa mới hỏi người ở nhà như vậy, mà chàng thì ức đoán đại công tử chân chánh đang có mặt trong phủ, hơn thế Hạ Thi cũng vừa nói là đại công tử dạo bước kia mà?
Chẳng rõ tại sao Hạ Thi lộ vẻ khẩn trương, lấp vấp thốt :
- Tôi... tôi đi lấy nước... cho công tử rửa mặt...
Vì quá khẩn trương, nàng chạy đi, chân quýnh quáng, thân hình suýt ngã mấy lượt.
Sợ nàng ngã, Nhuế Vĩ vội bước theo, vừa đỡ nàng trong tay vừa hỏi :
- Ngươi làm sao thế? Chân hữu đau à?
Bây giờ Nhuế Vĩ mới thấy là nàng nương theo một chiếc gậy mà chạy đi, vì khẩn trương nên nàng không kềm vững gậy thành ra lảo đảo.
Nhuế Vĩ chạm tay nơi bờ vai nàng, nàng phát run người lên, mặt đỏ rần, cúi thấp đầu đáp nhỏ giọng :
- Năm xưa tôi trợ giúp công tử cự địch, lão phu nhân quở phạt, đập gãy chân hữu của tôi, tử đó tôi phải dùng gậy để xê dịch, thật là bất tiện.
Nhuế Vĩ nổi giận, cao giọng thốt :
- Chỉ vì ngươi tiếp trợ ta mà đành đoạn đập gãy chân ngươi?
Vô hình chung, đôi tay của chàng quàng quanh hai bờ vai Hạ Thi, trong lúc xúc động, chàng lại gì mạnh hai tay.
Hạ Thi dù sao cũng là gái có tư cách, khi nào để cho nam nhân chạm vào mình? Nàng nhè nhẹ vùng vai, thoát khỏi hai tay của Nhuế Vĩ rồi cười, thốt :
- Để tôi đi lấy nước.
Nhuế Vĩ cầm bàn tay ngọc, dịu dàng bảo :
- Khỏi! Ngươi nên nhớ, năm xưa ta có nói, miễn sao ta không chết là ngươi sẽ không còn bị bắt buộc làm những việc đê tiện đó. Từ phút giây này, ngươi đi theo ta, đi khỏi Thiên Trì phủ.
Hạ Thi mừng đến độ rung người, ấp úng hỏi :
- Công tử... đưa tôi... đi đâu?
Nhuế Vĩ đáp :
- Đừng gọi ta là công tử nữa. Ngươi có biết ta là ai chăng?
Hạ Thi ngẩng mặt lên :
- Tôi biết từ lâu... thiếu hiệp không phải là đại công tử!
Nhuế Vĩ hỏi :
- Ai nói như vậy?
Hạ Thi đáp :
- Thiếu hiệp và đại công tử hoàn toàn khác biệt về tánh tình. Năm xưa, tôi thấy thiếu hiệp bị một người mạng nạ, mặc áo đen đánh ngã. Rồi liền sau đó, một lão nhân có thân pháp cực nhanh đến cứu.
Nhuế Vĩ hỏi :
- Rồi sao nữa?
Hạ Thi tiếp :
- Bọn Hắc bảo đại bại bỏ chạy, không lâu lắm, công tử trở về. Liên tiếp mấy hôm, công tử không cười, nói năng lại khó nghe. Tôi biết, đúng là đại công tử chân chánh, còn thiếu hiệp là người giả. Chẳng rõ lão nhân cứu thiếu hiệp rồi đưa đi đâu.
Nhuế Vĩ thở dài :
- Ngươi có biết người bao mặt nạ vận áo đen chính là đại công tử chăng?
Hạ Thi giật mình :
- Tại sao công tử đánh thiếu hiệp trọng thương?
Nhuế Vĩ đáp :
- Ta cũng không hiểu tại sao. Cũng như ta không hiểu luôn tại sao Giản lão phu nhân lại làm hư hoại chân hữu của ngươi. Nơi đây không phải là một địa phương tốt, ngươi hãy thu thập hành trang, ta đưa ngươi đi tìm đất lành mà ở.
Hạ Thi gật đầu liền liền, thốt :
- Thiếu hiệp ở tại đây chờ tôi. Tôi trở lại ngay!
Nàng chỏi gậy, bước đi.
Nhuế Vĩ hết sức phẫn nộ về sự tàn khốc của Giản lão phu nhân, xem mạng người quá rẻ, thà hành tội chết còn hơn hành tội sống, báo hại con người ta phải khổ suốt đời.
Chàng chỉ muốn giẫm nát Thiên Trì phủ tức khắc mới hả giận cho!
Tuy nhiên, nhớ đến cái ân của Giản Thiệu Vũ cứu mạng chàng, dù rằng y có ý muốn sát hại chàng, chàng cũng nguôi cơn giận phần nào.
Chàng bình tĩnh ở tại thơ phòng, chờ Hạ Thi. Chàng đứng đưa lưng ra ngoài, quay mặt vào trong.
Không lâu lắm, một giọng nam nhân lanh lảnh vang lên :
- Các hạ là ai?
Nhuế Vĩ từ từ quay mình lại, lạnh lùng hỏi :
- Ân công còn nhận ra Nhuế Vĩ này chăng?
Giản Thiệu Vũ thoáng giật mình, song bình tĩnh bước vào phòng, buông roi ngựa xuống, lạnh lùng hỏi lại :
- Thế ra các hạ chưa chết à?
Nhuế Vĩ điềm nhiên đáp :
- Suýt chết, chứ chưa chết. May mà mạng số tại hạ còn dài, nên giã từ cõi chết, trở về cõi sống!
Giản Thiệu Vũ cười lạnh :
- Ngươi thoát chết hai lượt rồi, đáng lý thì đi luôn, còn trở lại đây làm chi?
Nhuế Vĩ đáp :
- Ân công bảo Nhuế Vĩ đến đây, tự nhiên Nhuế Vĩ phải đến!
Giản Thiệu Vũ trừng mắt :
- Ta cứu ngươi là vì ta muốn ngươi cải trang thành ta, đến đây ở một thời gian, ngươi đã bằng lòng rồi, sao bỗng dưng ngươi lại bỏ ngang điều kiện thỏa thuận? Tại sao? Ngươi giải thích cho ta nghe thử?
Nhuế Vĩ cũng nổi giận :
- Tại hạ bị ân công bức đuổi, gan nào mà dám ở lại đây để chờ chết?
Giản Thiệu Vũ hừ hừ mấy tiếng, rồi cười lạnh, tiếp :
- Ăn nói phải dè dặt một chút đấy! Nên biết là dù cho mạng số của ngươi lớn đến đâu cũng không thoát chết lần thứ ba!
Nhuế Vĩ cười nhạt :
- Vị tất như thế!
Giản Thiệu Vũ quát :
- Thì ngươi cứ thử bước đi xem!
Nhuế Vĩ bình tĩnh thốt :
- Tại hạ đến đây, không phải để tìm ân công sanh sự mà là muốn khuyên ân công một điều.
Giản Thiệu Vũ bật cười hắc hắc :
- Khuyên ta một điều? Chẳng hay ta có điều chi cần nhờ ngươi dạy dỗ?
Vừa lúc đó, có hai liễu hoàn bước vào mang trà đến. Đó là Xuân Cầm và Đông Hoạch. Cả hai chợt thấy trong phòng có hai đại công tử, cùng kinh hãi, tay run, chén rớt, chén vỡ, trá bắn tứ tung. Hai nàng há mồm, toan kêu hoảng.
Giản Thiệu Vũ thét gấp :
- Các ngươi cất tiếng la là ta xé tét mồm!
Xuân Cầm và Đông Hoạch khiếp quá, khép miệng lại ngay, rồi ngồi xuống nhặt mảnh chén vỡ, lau sạch nước trà.
Giản Thiệu Vũ hét lên :
- Không ra ngay cho ta hả?
Cả hai không thu dọn gì kịp, hấp tấp đứng lên chạy đi.
Nhuế Vĩ thở dài :
- Ân công hà tất đối xử hung bạo với chúng!
Giản Thiệu Vũ nổi giận :
- Việc của ta, ai mời ngươi chen vào?
Nhuế Vĩ ung dung khuyên :
- Tánh khí của ân công, nếu biến cải được cho hòa dịu một chút thì hay biết bao nhiêu! Tại sao ân công vừa lạnh lùng vừa tàn khốc, khiến cho kẻ dưới tay phải nơm nớp sợ hãi bất luận phút giây nào? Đến cả người em trai của ân công cũng lấm lét mỗi lần gặp ân công!
Giản Thiệu Vũ cười lạnh :
- Ngươi hiểu cái gì mà lên giọng dạy đời? Nếu ta cư xử hiền hòa thì ta đã ra ma