Tung Tử đoán ý của Ôn Tiếu qua nụ cười mỉa lập tức hét lên :
- Thật đó! Các ngươi còn che chở nữa, ta sẽ giết luôn!
Nhuế Vĩ muốn biết Triệu Nhu phạm tội gì nên hỏi :
- Các hạ đã làm gì khiến hai vị đó giận dữ như vậy?
Triệu Nhu biến sắc mặt :
- Các hạ không nên biết làm gì!
Nhuế Vĩ tiếp :
- Thì tại hạ không cần biết! Bây giờ các hạ hãy tả dung mạo của nữ nhân đó cho tại hạ nghe đi!
Triệu Nhu giảo quyệt đáp :
- Chờ hai lão đó đi rồi, tại hạ sẽ nói, chứ bây giờ, tại hạ không thể nào nói được!
Lúc đó, sáu Ma kia đã nối tay thành một xâu rồi. Ôn Tiếu gọi :
- Nối đuôi!
Triệu Nhu vùng chạy.
Nhuế Vĩ không buông.
Triệu Nhu kêu lên :
- Đại ca ơi! Hắn không buông thì tiểu đệ làm sao đây!
Ôn Tiếu thốt :
- Nhuế huynh ơi! Đại địch đang ở trước mặt, hãy buông thất đệ đi!
Nhuế Vĩ thấy bảy người chuẩn bị đánh hai lão già bèn không buông.
Ôn Tiếu không dám đắc tội với chàng, sợ sanh thêm một địch thủ nữa. Ôn Tiếu nghĩ: "Dù có thiếu một người cũng chẳng sao" nên cười lớn, gọi :
- Tung Tử! Lại đây mà giết!
Tung Tử cười lạnh, đáp :
- Các ngươi bày thế trận Thiên Cương đối phó với ta phải không? Ta sợ gì chứ!
Lập tức lão vung tay, đồng thời phóng chân.
Nghe lão nhân nói đến tên thế trận, Ôn Tiếu không dám khinh thường. Y thầm nghĩ :
- "Dù cho quyền pháp của ngươi có là vô địch, ta há sợ sao! Công lực của sáu người khi nào lại kém công lực một người?"
Lúc quyền cước của Tung Tử bay qua, y không nhìn, cứ nhắm ngay mặt lão đánh mạnh một quyền.
Tung Tử biết lợi hại, không dám trực tiếp nghinh đón, nhún chân nhảy lùi lại.
Ôn Tiếu chiếm được tiên cơ, điều động trận thế liền vung tay tả vung tay hữu, tay nào cũng phát huy công lực của cả sáu người.
Nhuế Vĩ lôi Triệu Nhu về một góc, định tiếp tục hỏi.
Tung Tử đánh liền một chưởng qua chàng, đồng thời thời lão thốt :
- Ngươi dám che chở kẻ hái hoa trộm, ta quyết không dung ngươi!
Nhuế Vĩ đã mục kích công lực của lão rồi, nên không dám khinh thường, vội lấy mộc kiếm ra nghinh đón.
Tung Tử như chẳng thấy gì, cứ vung tay.
Nhuế Vĩ kinh hãi, hấp tấp lùi lại. Chàng tránh phần chàng được rồi, song Dục Ma Triệu Nhu lại bị lão giật được.
Trước đó, Triệu Nhu đã bị Nhuế Vĩ chế trụ, bây giờ bị lão bắt, không động đậy được, chỉ còn run giọng gọi :
- Nhuế huynh cứu tại hạ... Nhuế huynh cứu tại hạ! Tại hạ sẽ nói dung mạo của nữ thần đó cho Nhuế huynh nghe.
Thấy bộ tịch của hắn, Tung Tử biết là hắn kêu cứu, nên cười lớn thốt :
- Không ai cứu ngươi được đâu. Ngày nay, ngươi phải đền mạng cho bao nhiêu nữ nhân bị ngươi gian dâm rồi giết chết!
Thì ra trong bọn Thất Tình Ma, Triệu Nhu là kẻ có phẩm hạnh bại hoại nhất.
Chẳng những hắn háo sắc mà hắn lại còn háo sát, phàm nữ nhân nào bị hắn xâm phạm tiết hạnh, sau đó lại bị hắn giết luôn. Tội ác của hắn, làm cho người oán trời hờn. Hành tung của hắn thần bí, nên tại Trung Nguyên không ai phát tác.
Một hôm, đến Giang Lăng, hắn hiếp dâm con gái của tên Tri phủ tại địa phương này bất ngờ bị Tung Tử bắt gặp. Nhờ đêm tối, có gió lộng, hắn may mắn chạy thoát.
Tung Tử biết được hắn là một trong Thất Tình Ma nên theo dõi hắn đến đây.
Nhưng gặp lúc Thất Tình Ma xuất ngoại tìm cừu nhân, lão phải ở đây chờ đợi đến bây giờ.
Triệu Nhu kêu cứu, mồm mấp máy, Tung Tử chỉ thấy chứ không nghe, tát mạnh mấy bạt tay vào mặt hắn. Máu tươi từ miệng hắn rỉ ra, lòng thòng.
Nhuế Vĩ sợ hắn chết đột ngột, bèn vung kiếm lướt tới, chém mạnh. Chàng hiểu, võ công của Tung Tử rất cao siêu, nếu dùng kiếm pháp thường thì không thể nào bức lão thoái hậu được. Cho nên chàng bắt buộc phải sử dụng ngay chiêu "Vô Địch Kiếm".
Tung Tử biết chiêu kiếm đó, không dám nghinh tiếp, lập tức lùi lại, bỏ rơi Triệu Nhu.
Nhuế Vĩ vọt lên, giành lại hắn liền, đồng thời hỏi gấp :
- Nàng ấy dung mạo như thế nào? Nói mau!
Triệu Nhu giảo quyệt biết là hiện tại sáu huynh đệ đã mất đấu lực rồi, người duy nhất cứu hắn là Nhuế Vĩ thôi. Mà miếng mồi câu Nhuế Vĩ là người thiếu nữ trong tay Nhất Đăng thần ni. Do đó, hắn phải lợi dụng trường hợp, dụ dẫn cho Nhuế Vĩ đánh đuổi hai lão nhân đi. Hắn đáp :
- Nàng ấy... nàng ấy... có dung mạo...
Bên kia, Tung Tử hét :
- Tiểu tử! Sư phụ của ngươi có phải là Du Bách Long chăng?
Nhuế Vĩ gật đầu, nhưng vẫn tiếp tục tra gạn Triệu Nhu :
- Sao? Dung mạo nàng như thế nào?
Triệu Nhu cố ý dài dòng :
- Giống... giống...
Tung Tử tiếp tục hét :
- Tiểu tử thúi! Ngươi là đồ đệ của Du Bách Long thì không được vô lễ với ta đó nhé!
Lão đánh luôn ba quyền.
Muốn giải phá ba chiêu quyền đó, Nhuế Vĩ không thể không buông Triệu Nhu. Nhưng khi nào chàng chịu buông! Chàng đang nóng lòng muốn biết Cao Mạt Dã hạ lạc nơi đâu, nàng ra sao trong mấy ngày nay! Chàng liền sử dụng "Bất Phá Kiếm" chống trả.
Ba chiêu quyền của Tung Tử thành vô dụng trước chiêu kiếm tuyệt vời đó.
Tung Tử lại hét :
- Hay cho tiểu tử! Thì ra Du Bách Long đã truyền cho ngươi toàn bộ sở học của lão!
Nhuế Vĩ tiếp tục hỏi Triệu Nhu :
- Nàng ấy có gương mặt giống cái gì?
Triệu Nhu đáp lấp lửng :
- Giống... để xem giống cái gì đây... giống...
Tung Tử lại hét :
- Cho dù ngươi là đồ đệ của Du Bách Long đi nữa, nếu ngươi cứ che chở cho tên dâm tặc, ta sẽ không khách khí, ngươi đừng trách ta hạ thủ không nương tay!
Nhuế Vĩ thấy lão chận lời lúc Triệu Nhu sắp sửa nói, bèn nổi giận thốt :
- Tại hạ đã kính nhượng tiên sanh là bậc tiền bối, thì tiên sanh không nên quấy phá công việc của tại hạ.
Hiện tại Nhuế Vĩ đã thức ngộ hai lão nhân là Tung Tẩu và Á Tẩu trong nhóm Thất Tàng Tẩu.
Tung Tẩu thấy Nhuế Vĩ nổi giận, cho rằng chàng mượn oai sư phụ mà lên mặt. Lão tức giận, vả lại trong số Thất Tàn Tẩu, chính lão ghét kẻ ác như cừu địch, vừa giận Nhuế Vĩ, lão cũng vừa giận Triệu Nhu, lão rút một thanh kiếm nơi mình bọn Lục Ma, hét lớn :
- Ngươi dám che chở cho hắn, ta cho ngươi chết luôn.
Dĩ nhiên, lão sử dụng chiêu tuyệt học của "Hải Uyên kiếm pháp".
Á Tẩu cũng rút một thanh kiếm cầm tay.
Tung Tẩu hỏi :
- Ngươi muốn trợ giúp ta?
Á Tẩu gật đầu.
Tung Tẩu cười lớn :
- Dù tiểu tử đó biết hai chiêu kiếm, song hắn vẫn là hậu sanh, ta lại đi thua một gã hậu sanh sao?
Á Tẩu ra dấu tay.
Tung Tẩu cười lạnh, tiếp :
- Ngươi nói rằng công phu của hắn rất thâm hậu?
Á Tẩu gật đầu.
Tung Tẩu cười vang :
- Công phu của hắn càng thâm hậu, ta lại càng khinh thường!
Lão gọi :
- Tiểu tử! Xuất chiêu đi!
Chính lão phát động thanh kiếm trước. Đương nhiên chiêu kiếm có oai lực bất phàm.
Nhuế Vĩ điểm huyệt Triệu Nhu rồi mới vung mộc kiếm ra. Chiêu đó là chiêu "Bất Phá Kiếm".
Tung Tẩu nghĩ thầm :
- "Chiêu này nếu do Du Bách Long đánh ra thì còn có thể là bất phá, chứ hắn làm gì có công lực bằng sư phu hắn!"
Nhưng lão lầm. Kình lực do Nhuế Vĩ phát huy, mãnh liệt có phần hơn Du Bách Long. Tung Tẩu kinh hãi, kêu lên :
- Quả nhiên tiểu tử lợi hại thật!
Lập tức lão vận dụng toàn lực, điều động vững chắc.
Trong lúc đó, Á Tẩu bước tới.
Tung Tẩu nổi giận, hét lên :
- Ngươi chờ một chút, không được phá trước chiêu "Sát Nhân Kiếm" của ta!
Nhuế Vĩ biết là lão sử dụng kiếm pháp cực kinh hãi, ngưng thần định ý, không dám sao lãng.
Tung Tẩu thấy chàng bất động, gọi :
- Sao ngươi khựng lại đó?
Nhuế Vĩ vẫn bất động. Chàng dè dặt, còn Tung Tẩu trái lại cho rằng chàng khích tướng chiêu kiếm không đáng cho chàng phá, nên chàng thủ một chiêu kiếm rất thông thường.
Bất giác, lão tức khí, vũ lộng cánh tay, vung kiếm tạo thành một vầng kiếm quang, lão điều động vầng kiếm quang bay qua, áp đảo Nhuế Vĩ.
Nhuế Vĩ hét lớn một tiếng, phát xuất chiêu "Bất Phá Kiếm".
Lão nhân cả mừng, đinh ninh chiêu "Sát Nhân Kiếm" của lão sẽ đánh vỡ chiêu Bất Phá.
Ngờ đâu, khi song phương sắp chạm kiếm, Nhuế Vĩ bỗng dừng tay lại.
Tung Tẩu kinh ngạc hết sức, chưa biết chàng có dụng ý gì, từ chiêu "Bất Phá", chàng phát xuất chiêu "Hồng Thủy"!
Tung Tẩu biến sắc, kêu lớn :
- "Hồng Thủy Kiếm"!
Lão nhảy lùi lại, trố mắt nhìn Nhuế Vĩ :
- "Hồng Thủy Kiếm" phải không?
Á Tẩu xúc động phi thường. Lão ngơ ngác không hiểu sao cả. Du Bách Long và Vô Mục Tẩu lại có chung một đồ đệ sao? Lão ra dấu tay.
Tung Tẩu hỏi :
- Thật sự lão ấy là sư phụ của ngươi?
Nhuế Vĩ gật đầu :
- Một ngày giáo huấn là ngàn thuở sư tôn!
Tàn Tý Tẩu dạy chàng "Đại Ngu Kiếm", rồi Vô Mục Tẩu dạy chàng "Hồng Thủy Kiếm". Một sự kiện trên chỗ tưởng tượng của Tung Tẩu. Lão thở dài thốt :
- Tiểu tử tốt phúc lắm đó! Ngươi đã lãnh hội bốn chiêu của kiếm pháp Hải Uyên thì Tung Tẩu này không còn là đối thủ của ngươi nữa! Vậy thì Triệu Nhu kia tùy ngươi xử lý, nhưng ta cho ngươi biết, hắn đã gây nhiều tội ác, hắn không còn tư cách giành một chỗ đứng trên cõi đời này!
Nhuế Vĩ thốt mấy lời cảm tạ. Chàng quay sang Triệu Nhu, hỏi :
- Bây giờ thì các hạ không cần phải nói loanh quanh nữa. Nàng ấy có dung mạo như thế nào?
Ôn Tiếu chợt thốt :
- Nhuế huynh khỏi cần phải hỏi. Tên vị cô nương đó, Nhất Đăng thần ni có nói cho bọn tại hạ biết. Nàng tên là Cao Mạt Dã.
Nhuế Vĩ mừng đến sa nước mắt.
- Dã nhi! Dã nhi! Nàng được sư phụ mang đi! Ngu ca yên tâm rồi!
Chàng thầm nghĩ như vậy, nhưng không khỏi bồi hồi, nhớ nhung! Chàng tự hỏi biết đến bao giờ mới gặp lại nhau. Nếu trong vòng hai năm cả hai không gặp lại nhau thì cầm chắc như thiên thu sinh quyết! Nhuế Vĩ đẩy Triệu Nhu qua cho Tung Tẩu.
Triệu Nhu lại kêu lên :
- Nhuế huynh! Nhuế huynh! Thần ni còn bảo tại hạ nói với Nhuế huynh một điều, Nhuế huynh hãy cứu tại hạ, tại hạ sẽ nói cho nghe!
Nhuế Vĩ lắc đầu :
- Các hạ giảo hoạt lắm! Tại hạ nghĩ nên hỏi nơi đại ca của các hạ là hơn!
Tung Tẩu cười lớn :
- Tiểu dâm tặc còn kêu la cái gì nữa! Nếu còn léo nhéo, ta sẽ đập chết đấy!
Triệu Nhu lại kêu van :
- Đại ca ơi! Cứu tiểu đệ với. Đại ca! Đại ca ơi!
Tung Tẩu nổi giận toan đánh.
Bỗng có tiếng hét la vang dội từ bốn phía vọng đến. Tung Tẩu không nghe được, song biết là có biến vì khoảng đất chuyển rung rinh.
Nhuế Vĩ kêu lên :
- Quân binh Đột Quyết!
Chàng đoán là anh em họ Nguyên khích chúng sao đó, nên chúng kéo đến đây.
Tung Tẩu chưa nếm mùi khổ như Nhuế Vĩ nên không ngán, hét to :
- Nếu là bọn Đột Quyết thì ta lại gặp dịp đại khai sát giới!
Triệu Nhu sợ hơn ai hết.
Tung Tẩu cười lạnh :
- Ngươi sớm muộn gì cũng phải chết, còn run rẩy làm gì nữa!
Lão đánh ra một chưởng.
Triệu Nhu bị tung ra, rớt ngoài mấy trượng xa, nằm bất động luôn. Huyệt đạo của hắn chưa được giải, nếu binh Đột Quyết đến là hắn bị ngựa đạp nát xác!
Đúng là quân binh Đột Quyết. Trong phút chốc, chúng đến gần.
Lạc Ma Chung Hàn vốn tính nhát, nằm tại chỗ, răng chạm cạch cạch, giọng run run :
- Chung... Chung Hàn này... hôm nay phải... đi chầu Diêm Vương là cái chắc.
Ái Ma Mạt Bi khóc lên :
- Chết! Chết! Chúng ta chết với bọn Đột Quyết rồi!
Nộ Ma Ngô Phần cũng không kém sợ hãi song hắn căm hờn Tung Tẩu, gằn mạnh :
- Bọn ta có chết thành quỷ cũng bắt hồn các ngươi cho kỳ được! Tại hai người các ngươi gây nên tình trạng này cho bọn ta, thành thử không làm sao chống trả với bọn Đột Quyết.
Chẳng rõ tại sao mà cả bọn Thất Tình Ma đều sợ binh Đột Quyết quá chừng.
Có một nguyên nhân nào đó, chứ chẳng riêng gì vì số đông.
Tung Tẩu tuy không nghe, song nhìn vào thần sắc hắn, cũng đoán được ý, lão cảm thấy hối hận ít nhiều.
Ôn Tiếu thở dài :
- Đại trượng phu nếu chết thì phải chết sao cho oanh oanh liệt liệt, chứ bị bọn Đột Quyết sát hại vô lý như thế này thì