Thiếu nữ gạt ngang :
- Ta bất chấp trường hợp sát nhân của ngươi như thế nào. Ta chỉ biết sát nhân là thường mạng thôi! Ngươi phải nghĩ đến điều đó!
Nhuế Vĩ hỏi :
- Cô nương muốn sao? Thường mạng thì chắc là tại hạ không thể tuân lời được rồi!
Thiếu nữ tiếp :
- Vậy thì ngươi dùng bản lãnh giết người đó mà tự bảo vệ sinh mạng.
Nhuế Vĩ hỏi :
- Nghĩa là...
Thiếu nữ trầm gương mặt :
- Ta bảo Dư Tiểu Mao phục thù cho hai kẻ chết, nếu ngươi thủ hòa được với hắn thì ngươi khỏi chết và có thể dùng vàng bạc đền thiệt hại. Còn như ngươi bại thì sanh mạng của ngươi phải do ta sử dụng.
Nhuế Vĩ mỉm cười :
- Giả như tại hạ thắng?
Thiếu nữ lắc đầu :
- Không bao giờ có việc đó.
Nhuế Vĩ lại cười :
- Cô nương nhất định hạ thủ là tại hạ phải bại?
Thiếu nữ gật đầu :
- Ta chắc chắn như vậy. Hòa với Dư Tiểu Mao là khá lắm đó, đừng nuôi mộng thắng hắn. Trong thiên hạ không mấy kẻ thủ hòa được với hắn!
Lời nói đó không khỏi ngông cuồng.
Nhuế Vĩ bất mãn.
Thấy rõ tâm ý của chàng, thiếu nữ hỏi :
- Ngươi tin là thắng nổi Dư Tiểu Mao?
Nhuế Vĩ thản nhiên :
- Như cô nương, tại hạ chắc vậy!
Dư Tiểu Mao "hừ" một tiếng bước tới :
- Con mẹ nó! Động thủ đi thôi!
Gã đánh trước một quyền.
Thiếu nữ quát :
- Khoan!
Dư Tiểu Mao thu tay về nhanh như lúc xuất phát.
Thiếu nữ tán :
- Này họ Nhuế! Ta khen ngươi có dũng khí đó! Nếu ngươi thắng, ta sẽ bỏ qua hết mọi việc, hơn thế còn thưởng cho ngươi nữa đấy. Thưởng hậu đấy!
Nhuế Vĩ lạnh lùng :
- Trọng thưởng thì cô nương bất tất! Chỉ mong cô nương ly khai gấp chốn này thôi, cho khỏi trở ngại việc riêng giữa tại hạ và Âu Dương Long Niên.
Thiếu nữ hỏi :
- Ta có thấy vừa rồi ngươi và Hải Long Vương đánh nhau, thế các ngươi có thù với nhau?
Nhuế Vĩ gật đầu :
- Sự tình sắp sửa kết thúc thì cô nương đến, thành ra dở dang cả. Trách nhiệm đó về cô nương đấy!
Thiếu nữ không giận, cười nhẹ đáp :
- Vậy ta chịu lỗi đó! Nếu ngươi thắng Dư Tiểu Mao, ta sẽ lãnh kết thúc sự việc cho ngươi. Ta nghĩ cái lão thất phu kia không dám trái ý ta đâu. Lão thất phu!
Âu Dương Long Niên biến sắc mặt, song cố dằn lòng. Khi chưa biết được thực lực đối phương như thế nào, lão không hề vọng động. Lão chờ Dư Tiểu Mao và Nhuế Vĩ giao thủ rồi sẽ quan sát và phán đoán sau.
Nhuế Vĩ gật đầu :
- Xin cô nương ra lịnh cho Dư nhân huynh xuất thủ đi!
Nhưng thiếu nữ chưa ra lịnh. Nàng nhìn Nhuế Vĩ, cười nhẹ hỏi :
- Ngươi có ngông cuồng chăng? Đôi tay bị cột thế đó, có là điên ngươi mới dám giao đấu.
Nhuế Vĩ giật mình, lúc đó mới nhớ lại hay bàn tay của mình. Chàng cười khổ đáp :
- Biết vậy song tại hạ không làm gì khác hơn được. Trên đời này không có đao kiếm nào chặt đứt Phược Long Sách được.
Thiếu nữ lắc đầu :
- Ngươi lầm! Chính ta đây có một vật chặt đứt đường dây đó. Ta biết Phược Long Sách rất kiên cố, ngày trước ta từng nghe gia phụ nói về nó.
Âu Dương Long Niên sợ nàng giúp Nhuế Vĩ cắt đường dây thì nguy nên hấp tấp kêu lên :
- Đừng! Tiểu thơ! Hắn có công phu "Huyền Quy" đó, lợi hại lắm. Tiểu thơ giúp hắn được tự do có khác nào chắp đôi cánh cho con hổ! Không ai chế ngự hắn nổi đâu.
Thiếu nữ bĩu môi :
- Ta không tin hắn có công phu "Huyền Quy"!
Âu Dương Long Niên lại kêu lên :
- Lão phu nói thật đấy tiểu thơ!
Thiếu nữ trầm giọng :
- Ta bảo không tin là không tin! Lão thất phu đừng nói nhiều.
Nàng rút trong mình ra một thanh kiếm.
Âu Dương Long Niên kêu lên lần thứ ba :
- Ngư Trường kiếm!
Thiếu nữ gật đầu :
- Lão thất phu có nhãn lực đấy!
Bỗng nhiên nàng đổi lối xưng hô, gọi Nhuế Vĩ :
- Nhuế công tử đề phòng đấy!
Vung Ngư Trường kiếm, nàng đâm tới.
Nhuế Vĩ thấy nàng có cảm tình với chàng rõ rệt, không tin là chàng có công phu "Huyền Quy", lại thay đổi lối xưng hô, như vậy là nàng không coi chàng là cừu địch rồi. Thì nhất định nhất kiếm đó chỉ dọa chàng, xem chàng có khiếp hay không. Chàng bất động.
Nàng tán :
- Can đảm đó! Khá lắm!
Nàng đâm luôn mũi kiếm vào khoảng giữa đôi cườm tay, đoạn xoay ngược lưỡi kiếm lên. Một tiếng bực vang khẽ. Đường dây cột tay đứt liền.
Nhuế Vĩ cả mừng, vươn vai làm mấy cử động co giãn. Sau đó chàng vòng tay cảm tạ thiếu nữ.
Thiếu nữ tránh qua một bên, không nhận cái vái tay của chàng. Nàng thốt :
- Tôi cắt dây cho công tử để giao đấu, có vậy cuộc đấu mới công bình, chứ không phải vì hảo ý giúp công tử được tự do đâu.
Nàng day qua Dư Tiểu Mao tiếp luôn :
- Động thủ đi!
Cuộc chiến bắt đầu.
Quyền pháp của Dư Tiểu Mao cực kỳ kinh ảo, Nhuế Vĩ nhờ có "Phi Long bộ pháp" mới tránh khỏi nguy hại mấy lượt.
Cuối cùng, bằng vào nội lực, chàng đánh bay Dư Tiểu Mao.
Nếu thiếu nữ không kịp thời tung mình lên nắm Dư Tiểu Mao giữ lại, gã phải rơi xuống biển rồi.
Bại vì nội lực kém, Dư Tiểu Mao không phục đòi tái đấu.
Thiếu nữ không cho. Động tính sinh tài, nàng đề nghị giao thủ với Nhuế Vĩ.
Dù sao thì nàng cũng là ân nhân của chàng, khi nào chàng chấp nhận cuộc đấu?
Bất chấp chàng ưng thuận hay không, nàng vung Ngư Trường kiếm tấn công liền.
Âu Dương Long Niên cả mừng, song lại lo. Mừng là vì nàng vào cuộc, nếu nàng thắng thì lão hả dạ vô cùng, Nhuế Vĩ sẽ không còn ỷ có nội lực hùng mạnh uy hiếp lão nữa. Nhưng rủi nàng giết chết Nhuế Vĩ thì lão làm sao đem Diệp Thanh đánh đổi "quyển tập Huyền Quy"? Tuy nhiên, song phương đã giao thủ rồi, lão tuy mừng song lại không muốn ngăn cản, mà ngăn cản cũng không còn kịp nữa.
Thoạt đầu Nhuế Vĩ dùng tay không chạy nhảy né tránh theo bộ pháp "Phi Long Bát Bộ". Song "Phi Long Bát Bộ" đối với thiếu nữ hoàn toàn vô dụng vì thuật khinh công của thiếu nữ cao diệu cực độ, luôn luôn nàng chận lối thoát của chàng làm cho chàng càng phút càng lúng túng. Chàng nghĩ nếu nhượng bộ nàng mãi thì chàng khó tránh thảm bại. Bắt buộc, chàng rút thanh Huyền Thiết Mộc kiếm ra nghinh chiến. Chàng sử dụng "Thiên Độn kiếm pháp" của Du Bách Long đối phó với thiếu nữ. Kiếm pháp cầm như trò trẻ trước thiếu nữ, nàng thừa sức áp đảo chàng như thường.
Cuối cùng, thiếu nữ xuất phát một chiêu kiếm tuyệt độc.
Nhuế Vĩ kinh hãi, không ngần ngại mảy mai dùng ngay chiêu Vô Địch của "Kiếm pháp Hải Uyên" đối phó.
Đưa ra hai chiêu kiếm đó, song phương dồn nhau vào cái thế lưỡng bại câu thương.
Trong một giây phút hối hận, nếu gây tổn thất cho thiếu nữ thì chẳng há ra mình phụ lòng ân nhân sao? Thà chịu chết còn hơn là làm gì có hại cho thiếu nữ.
Nghĩ thế, dùng tay tả chặt xuống tay hữu, thanh Mộc kiếm bật lên, đồng thời tay hữu lỏng ngón, thanh Mộc kiếm vuột tay bay đi xa rơi buông xuống biển. Rồi chàng nhắm mắt buông tay chờ chết. Chết một mình cho tròn ân, trọng nghĩa.
Thiếu nữ cũng hối hận đã dùng một chiêu độc tấn công Nhuế Vĩ, giả như chàng chết vì chiêu đó thì nàng làm sao tránh khỏi cái tiếng hiếu chiến và hiếu sát! Một nữ nhân đoan chánh không hề nuôi dưỡng cái tính hiếu chiến và hiếu thắng. Không do dự, nàng xòe tay tả chặt xuống mũi thanh kiếm.
Mũi thanh kiếm gãy một đoạn ngắn, phần gãy bay đi, phần còn lại bị cái chặt là vuột khỏi tay vụt tới đâm luôn vào ngực Nhuế Vĩ.
Nhuế Vĩ đinh ninh là mình phải chết, ngờ đâu chỉ nghe nhói ở ngực một chút rồi thôi. Chàng chưa kịp mở mắt ra, thiếu nữ đã rú lên một tiếng, vọt tới ôm chầm lấy chàng.
Nàng cũng đinh ninh thanh kiếm dù gãy một đoạn cũng đâm thủng được ngực chàng, sợ chàng ngã nên lướt tới đỡ.
Chàng giật mình, vừa mở mắt ra, thiếu nữ hỏi nhanh :
- Có sao không?
Rút đoạn kiếm nơi ngực, kiếm vấy máu độ tấc. Chàng lấy luôn quyển sách mà chàng giấu ở ngực ra, xem lại thấy quyển sách dầy hai tấc bị chọc thủng.
Thì ra thanh kiếm cắm sâu ba tấc,quyển sách hứng hết hai tấc, kiếm chỉ đâm vào ngực chàng độ tấc thôi. Quyển sách đó là quyển "Biển Thước thần thơ", Dược Vương Gia tặng chàng ngày trước. Nếu không có quyển sách ngăn chận bớt đà kiếm thì kiếm đâm thấu tim chàng rồi, chàng mất mạng là cái chắc.
Nhuế Vĩ lấy thuốc gịt vết thương, nhìn thiếu nữ.
Thiếu nữ áy náy vô cùng, ấp úng :
- Vì tôi hiếu thắng, gây thương tích cho công tử, lại làm cho công tử mất luôn thanh Mộc kiếm trong khi công tử không muốn gây tổn thương cho tôi. Tôi hổ thẹn quá.
Nhuế Vĩ an ủi nàng.
Suy nghĩ một chút, thiếu nữ cúi xuống nhặt thanh Ngư Trường kiếm, hai tay trao cho Nhuế Vĩ, thốt :
- Mất thanh Mộc kiếm, công tử làm sao bôn tẩu giang hồ? Tôi xin đền công tử thanh kiếm này làm vật tùy thân để tạ lỗi với công tử.
Nhuế Vĩ từ khước :
- Mộc kiếm mất là do tại hạ tự nguyện quăng đi, cô nương có lỗi gì? Tại hạ không dám nhận một vật quý như thế.
Thiếu nữ cưỡng bách :
- Công tử không nhận là suốt đời tôi ân hận mãi về hành động hôm nay. Vả lại, tôi đã nói, nếu công tử thắng Dư Tiểu Mao thì tôi thưởng trọng hậu kia mà. Xin công tử đừng chấp cái tiểu tiết mà gây bẽ bàng cho tôi.
Nhuế Vĩ đành phải nhận.
Trầm ngâm một lúc, thiếu nữ tiếp :
- Tôi ra đi chuyến này, ngoài cái ý xuất hải du ngoạn còn có sứ mạng do phụ thân tôi ủy thác. Lão nhân gia có một vấn đề nan giải, người mong mỏi được hội kiến với công tử một lần, nhờ công tử giải quyết hộ. Vậy sau này khi nào rỗi rảnh, công tử nên quá bộ đến Thiết Võng bang gặp gia phụ nhé.
Nhuế Vĩ đáp :
- Tại hạ tài hèn trí thấp, sợ không giúp được gì cho lịnh tôn để cho lịnh tôn phải thất vọng.
Suy tư một phút, chàng tiếp :
- Tuy nhiên, tại hạ sẽ