Lúc Lăng Diệc Cảnh trở về nhà, Dương Tử Hân đang ăn cơm. Sau khi nghe thấy tiếng động, cô nghiêng người nhìn anh, rồi lập tức quay sang nhìn dì Uông. Lúc nãy dì Uông nói với cô, đêm nay anh sẽ về muộn, cho nên cô không cần phải chờ anh. Sau khi ăn cơm xong dì Uông sẽ dẫn cô đi dạo dưới tiểu khu. Mặc dù môi trường thành phố ngày càng bị chỉ trích, nhưng chất lượng không khí của tiểu khu này khá tốt. Dì Uông thấy Lăng Diệc Cảnh trở về cũng có chút tò mò nhưng bà không hỏi, vội đi xuống phòng bếp, chuẩn bị thêm bát đũa.
Lăng Diệc Cảnh gọi dì Uông lại, ý bảo không cần.
Anh ngồi xuống vị trí đối diện với Dương Tử Hân, nhìn cô ăn cơm. Cô mỉm cười với anh, cúi đầu ăn cơm với tốc độ rõ nhanh.
“ Chậm thôi”. Anh nhẹ giọng nhắc nhở rồi vươn tay gạt hạt cơm bên khóe miệng cô xuống.
Dương Tử Hân hơi đỏ mặt xấu hổ, cúi đầu dùng đũa gắp từng hạt cơm lên ăn. Bộ dạng này của cô làm anh cảm thấy bất đắc dĩ, không kiềm chế được mà thở hắt ra, sau đó lắc đầu: “ Muốn ra ngoài chơi không?”.
Cô có muốn tiếp xúc nhiều hơn với mọi người hay không? Bây giờ cô có muốn nhìn thấy trong thế giới xa lạ này có những gì? Chờ đợi và đón nhận những điều mới mẻ hay không?
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng chốc sáng rực, tựa như giữa màn đêm tối đen bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng, và ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Không cần cô nói ra, anh cũng biết suy nghĩ thật sự trong lòng cô. Huống hồ lúc này, Dương Tử Hân đang liên tục gật đầu. Anh nở nụ cười khó hiểu, không biết mình đang làm gì, hoặc bản thân đang muốn nói điều gì. Rõ ràng, anh vừa muốn quay về dẫn cô cùng ra ngoài, vừa khư khư muốn nắm được suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô. Hơn nữa, sau khi chiếm giữ được suy nghĩ này, anh lại mơ hồ có chút không thoải mái.
“ Ăn cơm xong chưa?”. Anh thấy cơm trong bát cô còn hơn một nửa liền hờ hững hỏi.
Cô lắc mạnh đầu rời khỏi ghế, hướng về phía anh đi tới.
Cô nhìn anh cười, cố ý mở to hai mắt như muốn nói với anh, cô muốn được anh dẫn tới những nơi thú vị. Anh thuận tay dắt cô, cẩn thận nắm lấy bàn tay mảnh mai mịn màng của cô: “ Anh đi đến đâu, em sẽ đi theo đó, được chứ?”.
Cô vừa hiểu vừa không. Sau khi suy tư mất vài giây, lập tức gật gật đầu.
Rất ngoan, anh vươn tay nhéo lên mũi cô.
Lăng Diệc Cảnh gọi điện cho đám bạn trước, nói anh sẽ đến muộn một chút, sau đó dẫn Dương Tư Hân đến một cửa tiệm tư nhân. Anh vừa đến, liền có người đi tới chào hỏi, ánh mắt trần trụi đặt lên người Dương Tử Hân. Anh có chút lo lắng cô sẽ sợ hãi hoặc không tiếp nhận được. Nhưng khi anh nhìn về phía cô, phát hiện cô đang dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, không cảm thấy có gì là bất ổn.
Lăng Diệc Cảnh khẽ gật đầu với người đó, tùy tiện ra hiệu bảo người này chăm sóc cô. Ngay tức khắc có người bước tới, dẫn Dương Tử Hân vào một căn phòng nhỏ. Trước khi Dương Tử Hân rời đi, cô còn quay lại nhìn anh. Thấy anh gật đầu, lúc này cô mới khôi phục lại nụ cười khi nãy.
Sau khi cô được đưa vào căn phòng nhỏ, Lăng Diệc Cảnh đứng bên ngoài, nhìn những bộ trang phục và đồ trang sức có giá trị xa xỉ. Nghĩ tới những món đồ cô nên có, anh thấy mình dường như vô tình đã trói buộc cô.
Anh chờ chưa bao lâu thì cô đã được dẫn ra.
Cô rất đẹp, cho dù cô không cần làm đẹp thì anh cũng biết điều đó.
Còn Dương Tử Hân khi được đưa ra, phản ứng giống như các cô gái bình thường khác, không phải đi tìm gương xem mình trông đẹp như thế nào mà nhìn về phía Lăng Diệc Cảnh, tựa như chờ anh đánh giá, nhìn anh bằng ánh mắt có chút dè dặt.
Cô bước từng bước về phía anh.
Khi cô bước đến trước mặt anh, những người đứng xunh quanh Dương Tử Hân biết ý rời đi.
Anh nắm tay cô hôn nhẹ, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người đàn bà đầy dục vọng độc chiếm. “ Rất đẹp”.
Anh rất muốn nói – Dương Tử Hân của anh, rất đẹp.
Anh nâng tay cô lên, để cô nhìn hình dáng của mình trong gương, xem cô đẹp như thế nào, xem bọn họ xứng đôi ra sao. Anh muốn cho cô biết, anh là người xứng với cô nhất.
Có lẽ tất cả phụ nữ đều yêu thích cái đẹp, Dương Tử Hân cũng không ngoại lệ. Lúc này cô đang ngắm nhìn mình xinh đẹp trong gương, vẻ mặt đều là ý cười.
Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi dẫn cô đi thanh toán tiền.
Khi Lăng Diệc Cảnh bước vào phòng bao, ánh mắt đám đàn ông trong quán rượu đang định mượn cớ anh đến muộn đã rơi thẳng lên người Dương Tử Hân. Lăng Diệc Cảnh tham gia tiệc tùng thường đi một mình. Nếu không cần thiết, ban tổ chức sẽ không sắp xếp bạn gái. Vậy mà hôm nay anh lại chủ động dẫn đến một tiểu mỹ nhân đẹp như hoa như ngọc. Dương Tử Hân xuất hiện, ngay lập tức đã làm thay đổi sự chú ý của tất cả mọi người. Bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ các loại rượu, định bụng tưới chết Lăng Diệc Cảnh. Nhưng hiện tại, bọn họ chỉ muốn biết thông tin về tiểu mỹ nhân kia mà thôi.
Lăng Diệc Cảnh không để tâm đến bọn họ. Mặc dù sau khi anh xuất hiện trong phòng bao, không khí đã thay đổi hoàn toàn. Có rất nhiều người đang nhìn cô, anh chỉ muốn biết, cô có thích ứng được hay không.
Thực tế, cô không những thích ứng được mà còn quay lại mỉm cười với đám đàn ông đang nhìn ngắm cô bằng ánh mắt không hề che đậy.
Phản ứng của Dương Tử Hân làm trong lòng anh có chút mất mát. Đúng rồi, đây mới thực sự là Dương Tử Hân, một cô gái dám trước mặt mọi người thổ lộ vẻ vui tươi với Diệp Thư Tuấn, khao khát sự mới lạ, mong đợi những điều bất ngờ và tận hưởng phiêu lưu.
“ Người đã mang đến rồi, sao không giới thiệu đi?”. Trong chốc lát, đám người không nhịn được bắt đầu lên tiếng.
Đám người này đã từng gặp rất nhiều mỹ nhân, điều bọn họ tò mò không phải là người đẹp đó xinh đẹp như thế nào mà người đẹp này do ai dẫn đến.
Lăng Diệc Cảnh chưa bao
giờ chính thức dẫn ai đi cùng, lúc này lại dẫn theo một cô gái, không thể không làm cho người ta cảm thấy tò mò.
Lăng Diệc Cảnh nhìn về phía người đặt ra câu hỏi, bàn tay đặt trên vai Dương Tử Hân tăng thêm lực đem cô ôm vào trong lòng: “ Cậu nói tôi nên giới thiệu như thế nào nhỉ?”.
Anh vừa nói xong, lập tức có người huýt sáo, hiếm khi thấy Lăng Diệc Cảnh nói ra những lời như vậy.
Trần Vĩ Minh vẫn ngồi trầm mặc bên cạnh, lúc này cậu ta mới hạ chân xuống, sắc mặt hờ hững bấy giờ chuyển sang kín đáo nghiêm túc. Ánh mắt cậu ta sáng quắc nhìn Lăng Diệc Cảnh. Trái ngược với người có tác phong dứt khoát ngày thường. Hoặc thật sự muốn đi tới tận cùng hoặc muốn để cho người khác nhìn thấy.
Trần Vĩ Minh cảm thấy Lăng Diệc Cảnh đang làm quá.
Hơn ba tuần rượu, Trần Vĩ Minh nhìn Lăng Diệc Cảnh nhíu mày. Làm bạn bè đã nhiều năm, đối phương đương nhiên có thể hiểu được ý nghĩa của cái nhìn ấy. Anh đến bên Dương Tử Hân nói vài câu, sau đó cùng Trần Vĩ Minh đi ra phía sau phòng bao. Khi Lăng Diệc Cảnh vừa rời đi, lập tức có mấy cô gái liền vây quanh lấy Dương Tử Hân, cùng cô nói chuyện. Dương Tử Hân chỉ mỉm cười, không nói nhiều. Có thể do cô nghe không hiểu hoặc những chuyện ấy quá mức phức tạp khiến cô không biết phải hỏi gì. Cô im lặng nên những người khác không cảm thấy bất thường.
Trần Vĩ Minh và Lăng Diệc Cảnh được xem là bạn học cũ. Chính xác mà nói, Trần Vĩ Minh còn đảm nhiệm thân phận khác. Trần Vĩ Minh chính là bà mối từng tác hợp cho Lăng Diệc Cảnh và Tần Ngọc Khả. Buổi gặp mặt hôm nay, Trần Vĩ Minh nhất quyết bắt Lăng Diệc Cảnh phải tham gia, căn bản do cậu ta muốn hỏi ý của Lăng Diệc Cảnh, ý tứ của Tần Ngọc Khả đã rất rõ ràng. Cậu ta muốn biết nguyên nhân vì sao Lăng Diệc Cảnh không thể tái hợp với Tần Ngọc Khả. Nếu vì nguyên nhân hiểu lầm nào đó khiến hai người đang ở cùng một chỗ không thể đến được với nhau thì quả là đáng tiếc.
“ Thật hay giả vậy?”. Trần Vĩ Minh rút một điếu thuốc đưa lên miệng ngậm, ánh mắt nhìn thẳng vào Lăng Diệc Cảnh.
Lăng Diệc Cảnh lôi bật lửa ra đưa cho Trần Vĩ Minh, đối diện với cái nhìn hoài nghi không e dè của Trần Vĩ Minh.
Trần Vĩ Minh thu hồi tầm mắt: “ Điều này không giống với phong cách của cậu”. Cậu ta vạch ra điểm đáng nghi ngờ nhất. Nếu Lăng Diệc Cảnh thật sự để ý đến người con gái này, sao có thể dẫn cô ấy đi như vậy, tác phong của Lăng Diệc Cảnh hẳn là sẽ giấu cô ấy đi. “ Nếu thật như vậy cậu sẽ giấu không cho ai biết hoặc chuyển hướng sự chú ý”.
Lăng Diệc Cảnh lắc đầu, không biết làm sao đối với sự hoài nghi của cậu bạn tốt này: “ Cậu muốn nói, tôi dẫn cô ấy đến đây là để chặn họng cậu?”.
Như vậy Trần Vĩ Minh sẽ không nhắc lại chuyện liên quan đến Tần Ngọc Khả.
Lăng Diệc Cảnh tự mình trả lời: “ Không phải như cậu tưởng đâu. Cậu nghĩ tôi đơn giản một chút đi. Chỉ là tôi thấy mình đã giấu cô ấy lâu quá, cần phải mang ra phơi nắng mà thôi”.
Trần Vĩ Minh vừa nghe xong không thể không cau mày. Cậu ta cũng biết, Lăng Diệc Cảnh nói như vậy đối với Tần Ngọc Khả đúng là không thể tái hợp. Cho dù Lăng Diệc Cảnh dẫn người đến để chặn miệng cậu ta thì Lăng Diệc Cảnh vẫn chỉ để ý đến người con gái ấy, nói Lăng Diệc Cảnh và Tần Ngọc Khả, đời này sẽ không có khả năng. Nhưng Trần Vĩ Minh cũng có chút thoải mái, dựa theo lời Lăng Diệc Cảnh, có lẽ anh đã tìm ra được người thật sự có thể cùng mình sống đến đầu bạc răng long.
“ Điều đó chỉ có thể trách chính cậu, bộ dạng sinh ra không có ánh mặt trời”. Nhận được câu trả lời quả quyết đầy thuyết phục, Trần Vĩ Minh nói đùa: “ Làm cho người ta nghĩ cậu nhất định có mục đích đằng sau, muốn tìm hiểu đến cùng”.
Có loại người xấu xa, vừa nhìn đã thấy tâm địa, tính toán. Có người lựa chọn khen ngợi họ thông minh nhưng có người sẽ lựa chọn cách tránh xa, lo sợ bị anh ta bày mưu tính kế. Những chuyện anh ta làm nhất định đều có mục đích.
Bị bạn bè nhận xét như vậy, Lăng Diệc Cảnh chỉ biết lắc đầu thở dài.
Anh chỉ muốn dẫn Dương Tử Hân đi cùng mà thôi, không ngờ lại liên lụy nhiều đến vậy.
Bọn họ nói thêm nhiều chuyện nhưng Trần Vĩ Minh không hề nhắc gì đến Tần Ngọc Khả. Bên cạnh những chuyện linh tinh khác là chuyện cũ thời bọn họ du học. Trần Vĩ Minh nói cậu ta chuẩn bị về nước để mở rộng, hy vọng sẽ được Lăng Diệc Cảnh giúp đỡ. Cứ như thế, câu chuyện lại được nói lâu thêm.
Nói như Trần Vĩ Minh không sai, Lăng Diệc Cảnh làm chuyện gì quả thực đều có mục đích. Ví dụ như việc anh đến đây, ngoài chuyện dẫn theo Dương Tử Hân tiếp xúc với mọi người, đúng là còn có ý thuyết phục Trần Vĩ Minh giúp mình. Ngay bây giờ, khi thuyết phục Trần Vĩ Minh giúp mình, anh muốn có thêm thời gian để Dương Tử Hân ngồi ở phòng bao nói chuyện nhiều hơn với mọi người.
Anh muốn cô trở thành một người bình thường, không phải một kẻ điên trong mắt kẻ khác.
Khi Lăng Diệc Cảnh và Trần Vĩ Minh quay trở lại, Dương Tử Hân đã không còn ở đó…