Lí Mộ bồn chồn nhìn điện di động.Cô lo lắng cắn móng tay cái, đếm thời gian trôi qua từng giây với tâm trạng vừa thấp thỏng mong chờ vừa hoang mang.
Màn hình điện thoại bỗng sáng lên, nhìn thấy dãy số quen thuộc, trái tim cô bỗng thắt lại.Cô không ngờ rằng anh sẽ gọi đến.“A lô.” Tay cô khẽ run lên khi cầm điện thoại, cố gắng hết sức để che giấu sự phấn khởi của mình.“Cô Lí Mộ à.” Giọng nói dịu dàng mát lành của anh vang lên trong điện thoại mang theo cảm giác mộng mị như thể đã xa cách mấy đời.
Cô cắn môi, rồi đáp: “Tôi đây ạ.”“Cô đến lúc nào vậy? Đi một mình à? Đáng ra cô phải báo trước với tôi một tiếng để tôi đi đón chứ.”Trong những ngày ở bản Lão An, cô đã giúp đỡ anh rất nhiều.
Anh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Nếu hôm đó không có cô thì không biết Ngụy Diễn đã xảy ra chuyện gì.
Về tình về lí, anh đều nên tiếp đãi cô chu đáo mới phải.Lí Mộ trả lời từng câu hỏi của anh: “Tôi đến hồi chiều, và đi một mình, không ai cần phải đón đâu.”Đã lâu rồi cô không cảm nhận được sự quan tâm như này.Ngụy Tuần kiểm tra lại trong đầu lịch trình mà trợ lí đã gửi cho anh, thì thấy hai ngày tới anh đều bận.
Vì bữa tiệc hôm nay, anh đã lùi công việc xuống cuối tuần.
“Có lẽ ngày mai tôi không rảnh.
Cô đang ở đâu? Để tôi cho người đi đón cô, rồi thu xếp chỗ ở cho cô.
Tạm thời để Trí Viễn tiếp đãi cô đã nhé.
Tối ngày kia chắc là tôi có thể bớt chút thời gian đến gặp cô.”“Ngày kia à.” Lí Mộ đã đặt vé về vào tối ngày kia, cô đang phân vân có cần lùi lại một ngày hay không.
Ngụy Tuần nghe thấy sự thất vọng trong giọng nói của cô, liền hỏi: “Cô có việc gấp à?”Cô vội vàng phủ nhận: “À, không.
Vậy tối ngày kia nhé.
Anh cứ lo việc của mình đi, tôi đã tìm được chỗ ở rồi.”Ngụy Tuần nhìn lướt qua đồng hồ, bây giờ là 8 giờ 15 phút tối, vẫn chưa muộn lắm.“Hiện tại tôi đang rảnh.
Nếu cô vội thì tôi có thể đến gặp cô ngay bây giờ.”Lí Mộ lại không thể nói là mình không muốn đợi đến ngày kia.
Cuối cùng vẫn muốn gặp anh sớm, cô chần chừ giây lát mới nói: “Vâng.”Họ hẹn gặp nhau tại một quán cà phê gần khách sạn.Lúc Ngụy Tuần đến nơi, cô đã ngồi chờ ở đó.
Lần này, Lí Mộ đã thay bộ trang phục sặc sỡ mà cô mặc ở bản Lão An bằng một chiếc áo phông trắng tinh và quần bò.
Mái tóc dài đen nhánh vừa dày vừa óng mượt buông xõa sau lưng.
Cô đang cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lí Mộ mộc mạc và điềm đạm như vậy thật giống như một bức tranh thủy mặc bị phủ bụi đã lâu.“Cô Lí Mộ.” Ngụy Tuần đi đến gần cô, cất tiếng gọi.
Khoảnh khắc Lí Mộ ngẩng đầu lên, trong mắt cô ngập tràn niềm vui không thể che giấu.“Anh Ngụy đến rồi à.”Ngụy Tuần quen cư xử với mọi người bằng thái độ khiêm tốn, lịch sự, nhưng trên thực tế lại luôn giữ khoảng cách.
Sự nổi bật của anh đủ để hấp dẫn rất nhiều người khác phái.
Bề ngoài anh ôn tồn nhã nhặn, song thật ra lại rất khó gần.
Đây là điều mà nhiều người chỉ có thể nhận ra khi tiếp xúc gần gũi với anh.
Đối với Ngụy Tuần mà nói, việc quen biết với Lí Mộ là một sự tình cờ.
Chỉ sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, anh không bài xích khi cô đến gần mình.
Cô là một cô gái chân thành, nghĩ gì cũng viết hết ra mặt, ở bên cô rất đơn giản thoải mái, và không phức tạp.“Cô chờ lâu rồi phải không?” Anh ngồi xuống đối diện cô, rồi gọi một tách cà phê cùng với hai phần bánh ngọt mà các cô gái thích ăn.Lí Mộ đợi người phục vụ rời đi mới hỏi: “Tôi căn thời gian gần tới giờ hẹn mới xuất phát, nên cũng vừa mới đến thôi.”Anh gật đầu, hàn huyên đôi ba câu, sau đó hỏi cô: “Cô tìm tôi có chuyện gì không?”Anh tưởng rằng cô có việc muốn nhờ anh giúp đỡ, nhưng cô lại nói: “Gần đây anh gặp chuyện gì không vui à anh Ngụy?”Từ lúc anh bước vào quán, cô đã nhận ra anh khác với trước đây.
Điều này hoàn toàn là do trực giác của cô mách bảo, bởi vì vẻ mặt anh vẫn như bình thường.Lí Mộ luôn có thể cảm nhận được anh vui hay buồn.
Cô không biết lần này có đúng hay không, cho nên liền hỏi thẳng anh.“Không đâu.” Ngụy Tuần mỉm cười.Người phục vụ bưng bánh ngọt tới, anh đặt món bánh trước mặt cô: “Bánh ngọt ở quán này ngon lắm.
Em gái tôi rất thích.
Cô nếm thử xem.”Lí Mộ tin chắc vào trực giác của mình, có điều rõ ràng là anh không muốn nói nhiều với cô.“Là tôi đã hỏi đường đột, mong anh bỏ quá cho.”Cô nói vậy khiến anh hơi áy náy.
Anh không quen kể lể tâm sự với người khác.
Hôm đó ở trong rừng, do men rượu bốc lên nên anh mới nói ra những lời chưa bao giờ nói với ai.Sự quan tâm của cô rất thẳng thắn.
Có lẽ là do những hình ảnh trong buổi tụ họp đã kích thích anh, có lẽ là do tâm trạng bức bối tích tụ mấy ngày nay đã lên đến đỉnh điểm, anh đột nhiên dỡ bỏ sự phòng bị, nụ cười trên môi cũng dần dần phai nhạt: “Cô còn nhớ người bạn mà tôi từng kể với cô không?”Lí Mộ gật đầu, lòng chùng xuống.“Những lời cô nói với hôm đó đã khiến tôi rất cảm động.
Tôi vốn định tìm một cơ hội để thổ lộ với cô ấy, nhưng cô ấy đã có bạn trai rồi.”Những lời còn chưa kịp nói ra chỉ có thể vĩnh viễn chôn sâu trong lòng.Trái ngược với Lí Mộ, Ngụy Tuần là người rất biết che giấu bản thân.
Cho dù là người thân hay bạn bè thân thiết, có một số việc nếu anh không nói ra thì sẽ chẳng có ai biết.Chuyện vui còn có thể chia sẻ, nhưng những chuyện buồn như này cần gì phải nói với người khác.Lí Mộ vẫn không giỏi trong việc an ủi.
Ánh mắt Ngụy Tuần trở nên u ám, một nỗi ưu thương khó tả bao phủ lấy anh, khiến cô cũng thấy buồn theo.
Miếng bánh ngọt đắng chát trong miệng.Những lúc như thế này có nói gì cũng dư thừa.
Sau khi trầm lặng hồi lâu, cô lên tiếng: “Tôi nghe nói là có một số chuyện sau khi kể ra sẽ không còn buồn nữa.
Anh có muốn kể với tôi không?”Câu chuyện giữa Ngụy Tuần và Trịnh Yến Yến rất đơn giản.Hồi đó thanh xuân phơi phới, hai người đi lướt qua nhau trong khuôn viên trường đại học.
Mới đầu, họ cũng không chú ý đến nhau.
Ngụy Tuần vẫn luôn chạy đi chạy lại giữa công ty và trường học khi anh mười tám tuổi.
Vì lí do này mà anh từ bỏ lời mời của ngôi trường mà mình yêu thích để ở lại thành phố C, và bước vào công ty của gia đình dưới sự dẫn dắt của ông nội anh.
Sau khi bố anh qua đời, anh chính là niềm hi vọng của ông cụ Ngụy, cũng là trụ cột tinh thần của cả nhà.
Anh vừa phải động viên người mẹ cả ngày lấy nước mắt chan cơm, vừa phải chăm sóc em trai và em gái vẫn còn nhỏ dại.
Ông cụ Ngụy tuổi tác đã cao, cho nên anh phải gánh vác trách nhiệm của một người đứng đầu gia đình càng sớm càng tốt.
Cuộc sống