"Sao?"
Hứa Giai Kỳ sửng sốt: "Ngày mai em đi NewYork?"
"Ân, chuyến đi này có hơi đột xuất, tôi...tôi cũng không kịp xoay sở thì Bạch tổng đã quyết định rồi."
Hứa Giai Kỳ siết chặt tờ giấy xét nghiệm trong tay mình, lặng lẽ cất vào trong túi áo ấm, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo: "Hảo, vậy chị đi chuẩn bị cho em."
Nhìn theo bóng lưng cô độc của Hứa Giai Kỳ, lồng ngực Ngô Triết Hàm như bị ai bóp nghẹn, đau nhói. Vô thức cất bước đi theo phía sau, Ngô Triết Hàm không muốn bị bỏ lại phía sau, cũng không muốn để Hứa Giai Kỳ một mình bước đi như thế.
Cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, Hứa Giai Kỳ chầm chậm đi vào, mở tủ quần áo ra, bắt đầu thu dọn hành lý cho Ngô Triết Hàm.
"Tôi cũng chỉ đi có ba ngày thôi, không cần phải chuẩn bị nhiều quá đâu."
"Ở NewYork bây giờ lạnh lắm, em phải biết giữ ấm cơ thể, chị chuẩn bị như vậy là không nhiều đâu."
Mơ hồ nhìn thấy nước mắt đọng lại ở khóe mi Hứa Giai Kỳ, Ngô Triết Hàm cảm thấy tim mình bị ai đó bóp nghẹn, xoay người ngồi xuống giường, vươn tay ôm Hứa Giai Kỳ vào lòng.
Hứa Giai Kỳ giật mình, định giãy ra thì bị Ngô Triết Hàm ôm chặt hơn, đầu dựa vào vai của nàng ấy, trong khoang mũi tràn ngập hương trầm thơm ngát.
"Đợi tôi về, có được không?" Ngô Triết Hàm nhỏ giọng thì thầm: "Tôi sẽ... à không, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, được hay không?"
Nước mắt của Hứa Giai Kỳ kiềm không được rơi xuống, từng giọt, từng giọt rơi xuống mu bàn tay Ngô Triết Hàm, vỡ tan.
"Đừng khóc."
Ngô Triết Hàm giữ lấy vai của Hứa Giai Kỳ, cuối xuống hôn lên mắt nàng, cảm giác mặn đắng từ đầu môi truyền đến, khiến cõi lòng nàng tan nát. Nàng đã khiến nữ nhân trước mặt khóc bao nhiêu lần rồi? Đã bao giờ nàng khiến nàng ấy thật sự vui vẻ mỉm cười hay chưa?
"Đợi tôi trở về, chúng ta sẽ lại ở bên nhau, Hiên nhi... sẽ có một gia đình hoàn chỉnh, có được hay không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ân...em đợi...em đợi được..." ( Từ đây sẽ đổi xưng hô của Giai Kỳ với Triết ca chị - me => em - Hàm :v )
Ngô Triết Hàm cúi xuống, hôn dọc từ trán đến gò má của Hứa Giai Kỳ, lưu luyến ở phiến môi mềm, dịu dàng kéo nàng vào một nụ hôn sâu.
Hứa Giai Kỳ giữ lấy vai áo của Ngô Triết Hàm, an tĩnh cảm nhận nụ hôn của nàng ấy, không thể nhìn thấy, nàng có thể cảm nhận được nụ hôn này chân thật hơn bao giờ hết.
Vai bị đối phương nhẹ nhàng chế trụ, đẩy ngã xuống giường, thắt lưng được nâng lên, đẩy ngã xuống giường, thắt lưng được nâng lên, được một cái gối mềm đỡ lấy phía dưới. Hứa Giai Kỳ biết Ngô Triết Hàm muốn làm gì, chỉ có lúc này không thích hợp để tiêu ký, nàng vội vàng nghiêng đầu lảng tránh.
Ngô Triết Hàm có chút kinh ngạc, hỏi khẽ: "Làm em đau sao?"
"Không có." Mặt Hứa Giai Kỳ thoáng ửng đỏ: "Ừm, chỉ là... em hơi mệt, cho nên..."
"Nếu mệt thì thôi vậy."
Ngô Triết Hàm ngã lưng nằm xuống bên cạnh, kéo Hứa Giai Kỳ ôm vào lòng, thì thầm thật khẽ: "Đêm nay, ngủ cùng nhau đi."
Hứa Giai Kỳ chôn mặt vào ngực của Ngô Triết Hàm, e thẹn gật đầu: "Ân."
Ngô Triết Hàm điều chỉnh tư thế cho cả hai có thể nằm thoải mái, sau đó mới đem Hứa Giai Kỳ ôm sát vào lòng, như muốn đem nàng lãm tiến vào trong lòng.
Hứa Giai Kỳ mím mím môi, tựa đầu vào ngực của Ngô Triết Hàm, tay giữ chặt vạt áo của nàng ấy, không dám ngủ, chỉ sợ ngủ dậy phát hiện tất cả đều là mơ.
Một đêm cứ như vậy an ổn trôi qua, chỉ cần có người thương nhớ ở bên cạnh, mọi lo lắng đều tan biến, hóa thành hư không.
=========================
"Này."
Ngô Triết Hàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Nhược Hy liền nhíu mày: "Sao cô lại vào được đây?
"Tôi xuống lấy chìa khóa dự phòng là có thể vào phòng chị rồi."
Ngô Triết Hàm có chút khó chịu, đứng dậy muốn đóng cửa lại.
Bạch Nhược Hy vội lách người đi vào, nhăn nhó: "Chị làm cái gì vậy? Tôi chỉ là muốn gặp chị thôi mà."
"Nhưng tôi không muốn gặp cô."
"Chị thật sự không biết hay giả vờ không biết vậy?" Bạch Nhược hy tiến về phía Ngô Triết Hàm, chỉnh lại cổ áo của nàng: "Cha tôi bảo chị đến đây chị nghĩ là vì công việc sao? Ông ấy chỉ muốn tạo cơ hội cho chúng ta ở riêng với nhau thôi, chị cũng đừng nên cố chấp như vậy nữa. Lấy tôi có gì không tốt chứ? Tôi có thể khiến công ty của chị phát triển, thậm chí còn lấn sang quốc tế, tôi sẽ không quan tâm chị đã ly hôn bao nhiêu lần, tôi vẫn sẽ chọn gả cho chị."
"Nhưng tôi không muốn lấy cô."
Ngô Triết Hàm gạt tay Bạch Nhược Hy ra, lạnh giọng: "Tôi đã có vợ, thậm chí đã có con gái sáu tuổi rồi, cô làm ơn nên giữ lại chút thể diện cho mình."
"Chị có con?" Bạch Nhược Hy nhìn Ngô Triết Hàm từ trên xuống dưới, bĩu môi: "Chị cũng đừng có gạt tôi chứ, chị ly hôn hai lần, tôi có nghe qua vợ của chị có con đâu."
"Bởi vì cô ấy không muốn nói ra."
Bạch Nhược Hy vẫn nghi ngờ, thả người ngồi xuống ghế, khoanh tay trước ngực: "Thì sao chứ? Tôi cũng có thể nuôi nó mà, chỉ có điều nó không được theo họ chị thôi."
"Cô đủ rồi đó!"
Ngô Triết Hàm quát lên: "Cút khỏi đây cho tôi, tôi không muốn nghe cô nói nhảm thêm nữa."
"Chị đuổi tôi?"
Bạch Nhược Hy đập bàn đứng bật dậy: "Chị năm lần bảy lượt từ chối tôi đã đành, bây giờ còn phất hất mặt mũi đuổi tôi đi, Ngô Triết Hàm chị giỏi lắm, chị nghĩ Bạch Nhược Hy tôi là người dễ ức hiếp sao? Chị có con thì sao? Có vợ thì sao? Tôi không quản, nếu tôi muốn, tôi nhất định sẽ có cho bằng được, lúc đó chị đừng trách tôi độc ác!"
Nói xong, Bạch Nhược hy liền nện giày cao gót xuống sàn, xoay người đi, còn dùng sức đóng mạnh cửa lại.
Ngô Triết Hàm mệt mỏi thả người xuống ghế, đưa mắt nhìn điện thoại trên bàn, muốn gọi hỏi thăm Hứa Giai Kỳ một chút, lại không dám, thật sự phiền chết nàng mà.
=======================
Đặt thỏi son xuống bàn, nhìn ngắm một lượt hình ảnh chính mình phản chiếu trong gương, mắt cong môi đỏ, đặc biệt xinh đẹp. Trịnh Tiểu Vy chỉnh lại lọn tóc nhuộm vàng hoe của mình, nghiêng đầu nhìn ngắm hàng mi giả đã dán ngay ngắn hay chưa, hay son môi đủ đậm hay chưa.
Thắt lưng đột nhiên bị ôm lấy, Trịnh Tiểu Vy buông mắt hờ hững liếc nhìn: "Anh cũng còn mặt mũi đến gặp tôi sao?"
"Tiểu Vy, em nói gì thế? Chúng ta là vợ chồng