"Mẹ à, để đó con dọn được rồi."
"Con bé này, con làm cái gì thế?"
Ngô phu nhân trừng mắt: "Mẹ vào giúp con dọn phòng thì có sao đâu nào? Tránh ra đi."
"Nhưng mẹ à, con..."
Ngô phu nhân không quản Ngô Triết Hàm muốn nói gì, bà xoay người đẩy cửa vào phòng của Ngô Triết Hàm. Nhìn chiếc giường trắng đặt ở góc phòng ngủ, Ngô phu nhân thình lình nhíu chặt đôi chân mày lại.
"Hàm, tại sao trên giường lại chỉ có một cái gối vậy?"
Hứa Giai Kỳ vừa vặn đuổi kịp, nghe Ngô phu nhân hỏi liền nói: "Gối của con bẩn rồi cho nên con đã đem đi giặt."
"À."
Ngô phu nhân nhìn quanh phòng, lại hỏi: "Bàn trang điểm mẹ mua cho Tiểu Kỳ đâu rồi ?"
"Con không dùng đến nên đã bán đi rồi."
"Hả?" Ngô phu nhân nhìn Hứa Giai Kỳ: "Con là phụ nữ, sao lại không dùng đến bàn trang điểm?"
"Con cũng không thích trang điểm nên..."
Ngô phu nhân thở dài: "Vậy cũng được, con tính tình đơn giản, mẹ không nên mua mấy thứ linh tinh đó mới đúng."
Hứa Giai Kỳ mềm mỏng nói: "Mẹ à, để con dọn là được rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng mà..."
"Mẹ à đi thôi, Hứa Giai Kỳ chị ấy muốn làm thì để chị ấy làm đi."
Nói xong Ngô Triết Hàm xoay người Ngô phu nhân lại, đẩy ba ra ngoài phòng khách cùng mình, trước khi rời khỏi, Ngô Triết hàm còn liếc Hứa Giai Kỳ một cái.
Hứa Giai Kỳ cuối đầu, thở dài một tiếng, bắt tay vào giúp Ngô Triết Hàm dọn dẹp phong, cũng không quên lấy một bộ gối mới trong tủ đặt lên giường.
Xong xuôi, Hứa Giai Kỳ lại đi đến phòng trống bên cạnh dọn dẹp để Ngô lão gia và Ngô phu nhân có chỗ ngủ vào tối nay. Đem drap giường, áo gối thay mới, không quên lấy hai cái chăn ấm xếp gọn đặt ở đầu giường, áo gối thay mới, không nên lấy hai cái chăn ấm xếp gọn đặt ở đầu giường. Hứa Giai Kỳ lại đi thay rèm cửa, đem rèm bẩn cho vào rổ quần áo, rồi leo lên trên bàn, thay rèm cửa mới.
Lúc từ trên bàn bước xuống, bụng Hứa Giai Kỳ âm ỉ đau, nàng khụy xuống đất, ôm bụng thống khổ lên một tiếng. Gắng gượng nhìn xuống hạ thân, may mắn không có chảy máu, Hứa Giai Kỳ vịn bàn lảo đảo đứng dậy.
Ánh nắng chiếu xuyên qua khung cửa kính, Hứa Giai Kỳ che mắt lại, tay chạm vào cửa kính, muốn vươn tay đến thứ ánh sáng kỳ diệu ở bên ngoài.
"Con yêu, chờ đén một lúc nào đó, mẹ sẽ đưa con đến chân trời đó, mẹ con chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau, ngày ngày mẹ đưa đón con đến trường, còn con sẽ ở bên cạnh kể cho mẹ nghe một ngày của con trôi qua như thế nào. Con yêu, mẹ biết mẹ không phải một người mẹ hoàn hảo, nhưng mẹ sẽ bảo vệ con, bằng tất cả mọi sức mạnh, mẹ muốn con chào đời, gọi mẹ một tiếng, được không bảo bối của mẹ?"
Tay xoa đều ở bụng mình, Hứa Giai Kỳ ngây ngốc nở một nụ cười, tựa đầu vào tấm kính trong suốt, phía bên ngoài, chính là con đường trải đầy nắng mà nàng luôn muốn chạm đến.
...
"Tối nay mẹ làm phiền hai con nhé, ngủ ngon con yêu."
Ngô Triết Hàm đáp lại cái ôm của Ngô phu nhân, mỉm cười: "Vâng, mẹ ngủ ngon." Ngô phu nhân cùng Ngô lão gia đến phòng được Hứa Giai Kỳ dọn dẹp để nghỉ ngơi tối hôm nay.
Ngô Triết Hàm thở hắt ra, quay về phòng, vừa vặn nhìn thấy Hứa Giai Kỳ đang đứng ở cạnh cửa sổ, chiếc váy màu trắng càng khiến nàng trong gầy gò hơn.
"Chị sẽ về phòng khi cha mẹ đã ngủ say."
"Tùy chị." Ngô Triết Hàm nhíu mày: "Nhưng không phải hôm nay, mẹ sẽ dùng bữa sáng ở nhà chúng ta, vì vậy không thể tách ra ngủ hai nơi được."
"Vậy phải làm sao đây?"
"Ở đây đi." Ngô Triết Hàm nói: "Chị ngủ trên sàn hay sofa tùy ý."
"Ân."
Nói xong, Ngô Triết Hàm đi vào phòng tắm rửa, sau đó trở ra với bộ quần áo ngủ thoải mái.
Hứa Giai Kỳ cũng đi vào phòng tắm, nhìn hai cái bàn chải đánh răng đôi cùng với hai chiếc khăn màu xanh treo trên giá, trong mắt nàng lộ ra tia ảm đạm. Vươn tay vặn vòi hoa sen, nước từ trên đỉnh đầu tràn xuống, ướt đẫm mái tóc cùng thân thể gầy gò của Hứa Giai Kỳ.
"Đừng tùy tiện lấy đồ trong đó!"
Tiếng của Ngô Triết Hàm vọng vào, Hứa Giai Kỳ mím mím môi, khẽ đáp lại: "Ân."
Đưa tay vặn tắt vòi nước, Hứa Giai Kỳ nhìn chính mình trong gương, chỉ một năm thôi, nàng lại thảm hại đến như vậy. Mái tóc khô xơ, gương mặt hốc hác, làn da nhợt nhạt tái xanh, chẳng còn dáng vẻ của Hứa tiểu thư nữa rồi. Chống tay lên bồn rửa mặt, Hứa Giai Kỳ ảm đạm cúi đầu, thân thể vì lạnh mà run lên, kìm nén tiếng nức nở thoát ra bên ngoài.
Rất lâu sau Hứa Giai Kỳ mới bước ra ngoài với mái tóc ướt cùng với thân thể nhiễm một tầng nước lạnh như băng.
Khi bước ra Hứa Giai Kỳ nhìn thấy Ngô Triết Hàm xoay lưng lại với mình, nàng ấy vẫn như mọi ngày, tích cực nhắn tin với Tiểu Vy, lâu lâu còn mỉm cười thật vui vẻ.
Hứa Giai Kỳ xoay người ngồi xuống sàn nhà, đơn giản là vì nàng không muốn làm bẩn sofa của Ngô Triết Hàm. Hơi lạnh dưới sàn nhà hắt lên, khiến Hứa Giai Kỳ rùng mình, nàng nằm xuống, co người lại, cố gắng dỗ mình vào giấc ngủ.
Trăng càng lên cao, bóng tối càng bao trùm dày đặc, hơi lạnh lan tỏa khắp căn phòng, máy điều hòa vẫn giữ ở mức 20 độ C.
Cảm giác lạnh lẽo bủa vây khiến Hứa Giai Kỳ không cách nào ngủ được, nàng cuộn người thành một đoàn, mái tóc ướt nước khiến nàng đau đầu vô cùng, nhưng vẫn cố tìm cách vỗ về giấc ngủ.
Tiếng lạo xạo khiến Hứa Giai Kỳ đau đầu, nàng nhìn lên, phát hiện Ngô Triết Hàm đang kéo chăn, từ từ bước xuống giường.
"Hàm, không ngủ được sao?"
Ngô Triết Hàm liếc nhìn Hứa Giai Kỳ, rồi nhìn cơ thể được bọc trong chiếc váy trắng, những giọt nước li ti trượt xuống cổ, khiến bộ vị trước ngực càng trở nên nổi bật. Là một alpha, Ngô Triết Hàm khó lòng khống chế tin tức tố cùng ham muốn của mình, đêm nay không có Tiểu Vy an ủi, nàng không cách nào ngủ được.
"Hàm, em sao thế?"
Ngô Triết Hàm nhíu mày, bước xuống giường, tiến về phía Hứa Giai Kỳ, dùng sức ấn mạnh nàng ấy xuống sàn.
Hứa Giai Kỳ sợ hãi mở to mắt, nhìn vào đôi con ngươi tràn ngập dục vọng của Ngô Triết Hàm, nàng run lên, nàng biết thứ gì sẽ đến với nàng lúc này.
"Hàm, đừng, con của chúng ta..."
"Im miệng!" Ngô Triết Hàm gắt lên: "Nó không phải phải con tôi, vừa