Tử Hiên một ngụm sữa nóng, vành môi dính đầy sữa, thập phần khả ái.
Ngô Triết Hàm nhanh chóng đi mở cửa xe cho Hứa Giai Kỳ, sau đó mới đi xem vali đồ của Hứa Giai Kỳ và hai cái vali nhỏ của Tử Hiên đặt vào thùng xe ở phía sau.
Lúc vào xe, Ngô Triết Hàm không quên điều chỉnh nhiệt độ xe thích hợp, nhìn qua thấy Tử Hiên đang ép người vào bụng của Hứa Giai Kỳ, liền nhăn mặt.
"Hiên nhi, con đừng nằm lên người mẹ con như vậy, em con không thở được đấy."
Tử Hiên bĩu bĩu môi: "Nhưng..."
"Qua đây ngồi với mẹ."
Ngô Triết Hàm dùng chút sức đã có thể đem tỬ Hiên ôm lên, để bé ngồi lên đùi mình: "Ngồi ở đây, để mẹ con dễ chịu một chút.
Bởi vì Tử Hiên có chút thấp bé cho nên để bé ngồi trên đùi Ngô Triết Hàm cũng không chắn mất tầm nhìn, chỉ có điều bé hơi béo, ngồi lên đùi nàng có hơi tê một chút.
Buồn chán không có gì làm, Tử Hiên nhìn quanh, nâng chân béo đạp vào cần gạt số bên cạnh, thích chí cười to.
Ngô Triết Hàm tái mặt, vội ôm bé lại, không cho bé đạp bậy nữa, nhắc nhở: "Hiên nhi, ở trên xe còn có mẹ và em con, đừng có nghịch bậy như vậy."
Tử Hiên bĩu bĩu môi, hừ một tiếng, quay qua nhìn Hứa Giai Kỳ, đưa tay béo xoa bụng mẹ.
Hứa Giai Kỳ mỉm cười, nắm lấy cái tay béo của Tử HIên, dùng ngón tay cọ vào lòng bàn tay đầy thịt của bé. Tử Hiên vì nhột mà cười khúc khích, đem người chồm về phía Hứa Giai Kỳ, hai mắt lấp lánh hữu thần.
Trong lúc tập trung lái xe, Ngô Triết Hàm vẫn liếc nhìn về phía mẹ con các nàng, ý cười trên môi càng thêm đậm.
Chẳng bao lâu đã về đến nhà, Ngô Triết Hàm dừng xe ở trong sân, mở cửa xe, đỡ Tử Hiên đi xuống, rồi bản thân mới bước xuống, đi qua bên cạnh mở cửa xe cho Hứa Giai Kỳ.
Cảm giác sợ hãi vô hình trỗi dậy, khiến Hứa Giai Kỳ không dám bước thêm một bước nào. Quá khứ như nỗi đau đeo đẳng, dù đã sáu năm trôi qua nhưng Hứa Giai Kỳ không cách nào quên được những đau đớn mà mình phải chịu đựng khi ở căn nhà này.
Thấy Hứa Giai Kỳ chôn chân tại chỗ mãi, Ngô Triết Hàm liền dừng lại, hỏi: "Em sao thế? Trong người khó chịu à?"
"Không có gì."
Hứa Giai Kỳ cúi xuống ôm Tử Hiên lên, nàng hiện tại chỉ muốn ôm con của mình để xoa dịu cảm giác bất an đang dâng lên trong lòng.
Không cần Ngô Triết Hàm dẫn đường, Hứa giai Kỳ vẫn nhớ như in từng ngõ ngách trong căn nhà này, thậm chí là vật dụng nào, đặt ở đâu, nàng đều nhớ rất rõ. Như một cơn ác mộng, tỉnh dậy rồi vẫn bị ám ảnh, không cách nào quên được cả.
Người hầu trong nhà đi ra, thấy Hứa Giai Kỳ liền sửng sốt: "Hứa tiểu thư?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Giai Kỳ chỉ hơi gật đầu thay cho câu trả lời.
Ngô Triết Hàm kéo vali đồ vào sau, nói: "Em lên lầu đi, tôi mang đồ lên cho hai mẹ con."
"Không cần, tôi tự làm cũng được."
"Để tôi làm." Ngô Triết Hàm ôn giọng: "Em mau đi lên lầu đi."
Hứa Giai Kỳ thở dài, đành phải ôm Tử Hiên lên lầu. Tử Hiên lần đầu đến đây cho nên luôn mở to mắt nhìn ngắm xung quanh, tay vẫn cầm cốc sữa hình con mèo, dáng vẻ tò mò đáng yêu vô cùng.
Ngô Triết Hàm luôn đi cách Hứa Giai Kỳ không đến ba bước chân, chỉ cần nàng nhìn lên là có thể thấy nàng ấy, và nàng ấy luôn ở trong tầm mắt của nàng.
Đến phòng, Ngô Triết Hàm nói: "Em và Hiên nhi sẽ ở đây..."
Nhưng Hứa Giai Kỳ lại bước qua, Ngô Triết Hàm kinh ngạc mở to mắt, vội vàng đuổi theo phía sau hai mẹ con.
Đến trước cửa phòng kho cũ, Hứa Giai Kỳ nhẹ nhàng đặt tay lên nắm cửa, vặn nhẹ một cái. Mùi bụi và mùi ẩm mốc xông thẳng ra ngoài, khiến Hứa Giai Kỳ rùng mình, quá khứ ùa về vây chặt trái tim buốt đau của nàng.
Tử Hiên che mũi lại: "Mẹ à, đây là đâu vậy?"
Hứa Giai Kỳ nhẹ nhàng nói: "Chúng ta sẽ ở đây."
"Nha?" Tử Hiên kinh hãi, nơi này còn tồi tệ hơn cả cái kho ở nhà bé nữa.
Hứa Giai Kỳ cũng không giải thích gì nhiều, xoay người đi vào, không quên nắm lấy tay nhỏ của Tử Hiên.
Tuy chê nơi này tồi tàn, nhưng chỉ cần có thể ở cạnh mẹ, nơi nào Tử Hiên cũng có thể ở, bé nắm lấy tay của mẹ, ngoan ngoan đi theo phía sau.
Ngô Triết Hàm cảm thấy tim mình đau buốt, nàng nhìn theo bóng lưng của Hứa Giai Kỳ, có lẽ vết thương nàng để lại trong lòng nàng ấy quá sau, khiến nàng ấy không cách nào quên được.
"Hứa Giai Kỳ, em không cần phải ở đây, em có thể đến phòng của tôi, tôi..."
"Phòng đó là của cô, rất nhiều nữ nhân bước vào rồi, tôi không nên bước vào và cũng không muốn bước vào."
Lời này của Hứa Giai Kỳ đem tâm Ngô Triết Hàm rạch nát, nàng cúi đầu hổ thẹn, là nàng sai, nàng không thể trách nàng ấy quá tàn nhẫn với mình.
Hứa Giai Kỳ nói: "Vali của tôi đâu?"
Ngô Triết Hàm chần chờ, nói: "Hay là em chuyển đến phòng khác đi."
"Không cần, đưa vali đây."
Ngô Triết Hàm nén tiếng thở dài trong lòng, đưa vali cho Hứa Giai Kỳ, thấp thỏm không yên, muốn đi vào với hai mẹ con thì Hứa Giai Kỳ đã lưu loát đem cửa đóng mạnh lại.
Chỉ còn hai mẹ con ở trong phòng, Hứa Giai Kỳ thở dài một tiếng, dù gì Hiên nhi cũng sẽ ở đây với nàng, nàng phải dọn dẹp lại chỗ này một chút.
Tử Hiên che mũi: "Mẹ ơi, có con gián..."
"Hiên nhi đừng sợ, con tìm chỗ nào sạch sẽ ngồi đi, để mẹ dọn dẹp."
"Không đâu, con sẽ dọn dẹp với mẹ."
Hứa Giai Kỳ hơi cười: "Không sợ bẩn à?"
"Không sợ!"
"Vậy cùng mẹ dọn dẹp nào."
"Vâng ~"
Nói xong, Tử Hiên liền nhanh nhẹn chạy đi tìm một dụng cụ quét dọn, nhấc cái tay béo lên tự thân dọn dẹp.
Trong lòng Hứa Giai Kỳ một trận ấm áp, trên đời này chẳng còn ai quan trọng với nàng nữa, ngoài Hiên nhi ra, nàng cũng không cần ai nữa.
Hai mẹ con cũng bắt tay vào dọn dẹp, với chiều cao hạn chế của mình Tử Hiên được mẹ giao nhiệm vụ quét sàn nhà, còn Hứa Giai Kỳ sẽ dọn dẹp những vật trên cao.
Tiếng chổi quét lạt xạt. ánh nắng xuyên qua cánh cửa kính nhỏ, phản chiếu từng vệt lấp lánh dưới sàn nhà. Mùi ẩm mốc dần dần được đẩy lùi, sàn nhà cũng không còn nhám chân như lúc đầu, dần dần có sinh khí hơn.
Đến cái giường lớn, Hứa Giai Kỳ cúi người xuống sửa lại cái chân giường, sáu năm sống một mình nàng cũng đã học được không ít việc, mặc dù Đới Manh vẫn hay tới lui chăm sóc, nhưng nàng cũng phải tự làm hết rất nhiều việc. Việc sửa lại chân giường cũng không quá khó khăn, chỉ cần tìm một thứ gì đó cứng cáp thế vào là có thể yên tâm ngủ trên giường.
Hứa Giai Kỳ hỏi: "Hiên nhi con xem ở đó có thanh sắt nào không?"
"Sắt là cái gì ạ?"
"Là kim loại màu nâu đỏ mà con chạm vào thấy cứng ấy."
Tử Hiên nhìn quanh, gãi cái cằm béo: "Dạ, để con tìm thử."
Rất nhanh bé đã tìm thấy một thanh sắt còn mới nằm ở trong góc phòng, liền nhấc chân béo chạy đến, cầm lên mới phát hiện là rất nặng, hai cái tay béo cũng đã đỏ lên rồi.
Mất khá lâu Tử Hiên mới mang thanh sắt đến chỗ Hứa Giai Kỳ được, ôm bụng nhỏ thở dốc: "Mẹ ơi, nó nặng quá đi!"
Hứa Giai Kỳ phì cười, vươn tay chuẩn xác nhéo gò má nộn thịt của Tử Hiên: "Đến đây, phụ mẹ một tay."
"Vâng."
Tử Hiên xắn cái ống quần thun màu sữa của mình lên, bừng bừng khí thế, giống như chuẩn bị đi đánh trận.
Hứa Giai Kỳ loay hoay gỡ mấy con ốc trong chân giường ra, rồi nói: "Hiên nhi con cầm lấy chân giường, đem nó ra xa một chút nhé."
Tử Hiên tròn mắt: "Mà mang đi đâu ạ?"
"Đâu cũng được, để xa một chút, kẻo lại giẫm trúng."
"Dạ được."
Chốc lát đã gỡ xong mấy con ốc trong chân giường, Hứa Giai Kỳ ra hiệu cho Tử Hiên cầm lấy cái chân giường bị gãy một nửa, rồi mới dùng thanh sắt mà bé tìm được thế nào. Vừa vặn thanh sắt lại khớp với chân giường này, có lẽ có người định sửa nó, nhưng lại thấy mất công nên đã quẳng nó vào trong cái kho này, vừa hay Hứa Giai Kỳ cũng đang cần dùng đến, không mất nhiều công sức sửa lại.
Loay hoay hơn nửa tiếng cuối cùng Hứa Giai Kỳ cũng sửa xong cái giường, bắt đầu thay drap giường và áo gối mới, bây giờ là phải mang đi giặt ngay thì mới kịp khô để tối sử dụng.
Nhanh nhẹn gỡ drap giường ra, Hứa Giai Kỳ gọi: "Hiên nhi, mẹ nhờ con một chút."
"Dạ?"
"Mang mấy cái này xuống phòng giặt giùm mẹ, có được không?"
Tử Hiên ôm drap giường và áo gối, hỏi: "Mà phòng giặt ở đâu vậy mẹ?"
"con xuống dưới lầu, rồi đi về phía tay trái, có một cái phòng lớn để bốn cái máy giặt, con mang vào trong đó, tìm một máy còn trống bỏ hết đống này vào đó, con biết nhấn nút nào mà đúng không?"
"Dạ biết ~"
"Mau đi rồi trở lên lại nhé."
"Vâng."
Tử Hiên ì ạch kéo theo một cái drap giường lớn và hai cái áo gối đi xuống cầu thang, thân hình nhỏ nhắn đi trước, cái drap giường bị cột chung với hai cái áo gối bị kéo xềnh xệch phía sau. Vừa đi, Tử Hiên vừa hát mấy bài hát thiếu nhi mình biết, lắc lắc cái mông nhỏ, tóc cột đuôi ngựa nhỏ cũng lắc lư qua lại theo điệu nhạc.
Đi xuống cầu thang, Tử Hiên nhìn hai bàn