Đem tất cả tài liệu cần được giải quyết vào hôm nay đặt lên bàn, nữ thư ký đưa mắt nhìn Ngô tổng, hôm nay lại thất thần rồi sao?
Mạnh tay đập xuống bàn, Thu Lam hắng giọng ho một cái, cố ý gây sự chú ý với Ngô tổng.
Ngô Triết Hàm giật mình một cái, trừng mắt: "Muốn làm phản sao?"
"Ngô tổng, hôm nay chị thất thần bảy lần rồi, có chuyện gì nữa sao?
"Cô cũng biết rõ rồi mà."
"Lão bà nhà chị lại giận dỗi?"
"Tôi thật sự không biết phải làm sao mới được nữa !" Ngô Triết Hàm lộ ra bộ dáng ủy khuất vô cùng: "Tôi đã rất cố gắng rồi, mà cô ấy vẫn không để ý đến, bây giờ còn không để tôi vào mắt nữa."
"Nha? Vậy lúc trước lão bà nhà chị cố gắng nhiều như vậy, chị cũng có để ý đến đâu!"
Ngô Triết Hàm hắng giọng ho, nói: "Cô nên tìm cách cho tôi thay vì châm chọc tôi đi."
Nữ thư ký bĩu môi: "Chị chỉ giỏi đổ trách nhiệm cho người khác."
Ngô Triết Hàm liễm mắt: "Cô có tin tôi cấm không cho cô ra ngoài giờ nghỉ trưa không?"
Tuy bất mãn Ngô Triết Hàm, nhưng Tu Lam cũng cần phải nghỉ trưa gặp lão công nhà mình à, chỉ có thể trừng trừng mắt mà không thể làm gì khác nữa.
"Hảo liễu, nếu chị không thể lay chuyển được lão bà, thì lay chuyển hài tử của chị đi."
"Hiên nhi?"
"Phải a, hai người dù gì cũng là mẹ con mà, mẫu tử tình thâm, làm sao có thể chia cắt được chứ?" Thu Lam nghĩ ra đề xuất tiếp: "Tìm cách ở bên Hiên nhi càng nhiều càng tốt, con bé nhất định sẽ cảm nhận được tình mẹ ở chị, có khi con bé lại là người khuyên lão bà nhà chị ở cạnh chị nữa đó."
Ngô Triết Hàm nhíu nhíu mày suy nghĩ, lời nữ thư ký nói không phải không có lý, nếu có Hiên nhi giúp đỡ, khả năng thuyết phục Hứa Giai Kỳ thành công là rất cao.
"Ừm...để xem thế nào đã..."
=======================
"Hiên nhi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tử Hiên nhìn lên, thấy Ngô Triết Hàm liền nhăn đôi chân mày nhỏ, chạy ra sau cái cây nhỏ mà trốn.
Ngô Triết Hàm đương nhiên nhìn thấy, ba bước biến hai đi nhanh đến, giả vờ hỏi: "Hiên nhi nơi nào rồi? Mới vừa thấy ở đây mà ."
Tử Hiên cúi đầu che miệng cười, bé lẩn trốn quá tài tình mà!!!
Đi thêm một vòng nhỏ, Ngô Triết Hàm đi ra phía sau lưng Tử Hiên, đem bé ôm lên: "Nguyên lai Hiên nhi ở đây a!"
Tử Hiên lắc mình ngoày ngoạy, hét to: "Nha! Nha! Buông ra!"
"Hiên nhi ngoan, đừng náo, mẹ đưa con đi chơi có chịu không?"
"Không cần! Mau buông ra!"
Ngô Triết Hàm làm như không nghe thấy, đem Tử Hiên đang la hét ôm lên xe của mình, để bé ngồi ngay ngắn trên xe, thắt dây an toàn lại cho bé.
"Hảo, Hiên nhi, ngồi ngoan, mẹ đưa con đi ăn trước rồi đi chơi nhé?"
Tử Hiên hét to: "Không chịu! Dì đưa tôi về mau."
Tử Hiên hơi ngừng khóc, nhìn thấy thỏi socola trong tay Ngô Triết Hàm, hai mắt liền sáng lên: "Socola nha~"
Biết được sở thích của Tử Hiên, Ngô Triết Hàm càng cười sáng lạn hơn, đưa đến đưa mặt bé: "Vậy mau cầm lấy đi."
Tử Hiên vừa đưa tay đến, Ngô Triết Hàm liền rút tay lại, bé mở to mắt, thấy điệu cười không chút tốt đẹp của Ngô Triết Hàm, hai mắt ươn ướt chuẩn bị khóc tập hai.
"Không khóc, mẹ sẽ cho con socola, nhưng với điều kiện!"
Tử Hiên bĩu môi: "Mẹ cho kẹo không bao giờ có điều kiện."
Ngô Triết Hàm có chút chột dạ, cố gắng giữ nguyên nụ cười: "Chỉ cần Hiên nhi chịu gọi mẹ là mẹ, mẹ sẽ cho con kẹo."
Tử Hiên đảo mắt: "Thật?"
"Thật."
"Vậy..." Tử Hiên cười cười: "Mẹ ~"
Tâm Ngô Triết Hàm muốn nhũn ra, ý cười càng thêm ôn hòa, hào phóng đưa hết kẹo mình có cho Tử Hiên.
Có được kẹo, Tử Hiên cười càng thêm rộng, bẻ một góc socola ném vào trong miệng.
Ngô Triết Hàm lại nói: "Hiên nhi, gọi mẹ một lần nữa đi."
Tử Hiên cười nhe hàm răng đen dính đầy socola: "Dì Hàm!"
"A? Con gọi mẹ đi."
"Dì Hàm."
Trên trán Ngô Triết Hàm nổi lên mấy đợt gân xanh, đứa nhỏ này lừa gạt nàng cho kẹo xong liền trở mặt, không biết giống ai lại gian trá như vậy chứ!?
Tuy giận nhưng Ngô Triết Hàm cũng không thể bộc phát, chỉ có thể ngoan ngoãn chở Tử Hiên đi ăn gì đó, lấy lòng con bé bướng bỉnh này.
"Hiên nhi nói xem muốn ăn cái gì?"
"Ăn kem, KFC, thịt nướng, bánh hạnh nhân, trà sữa, hồng trà, socola, bánh dẻo nhân táo, thêm cả vịt quay Bắc Kinh nữa!!!!"
Ngô Triết Hàm nửa khó chịu cũng không có, cười thêm rạng rỡ: "Hiên nhi có ăn nổi không đó?"
"Ăn nổi!"
"Hảo, vậy mẹ chở con đi ăn."
Tử Hiên nói to: "Mua về cho mẹ nữa!"
"Hảo."
Không lâu sau cũng đến được quán kem lớn, đủ loại kem để cho Tử Hiên lựa chọn. Đợi xe dừng lại hẳn, Tử Hiên mới từ trên xe nhảy xuống, nhấc chân béo chạy vào trong tiệm xem kem.
Ngô Triết Hàm tiêu sái đi theo phía sau, không hề rời mắt khỏi thân hình nhỏ đó một phút giây nào.
Một lớn một nhỏ tiến vào quán kem khiến nhiều người chú ý, không ngừng xuýt xoa vẻ đẹp của hai người. Nhiều omega không nhịn được mà để lộ ra tin tức tố, bày tỏ trần trụi với nữ alpha xinh đẹp trước mặt.
Ngô Triết Hàm lại không mấy để tâm, mắt thấy Tử hiên sẽ đụng trúng người đi hướng ngược lại, vội vàng ôm bé lên, né sang một bên.
"Hiên nhi, đi từ từ thôi con."
Tử Hiên bĩu môi, chỉ chỉ quầy kem: "Muốn ăn."
"Hảo, mẹ mua cho con."
Nói đoạn, Ngô Triết Hàm nhấc chân dài đến quầy kem, nâng Tử Hiên lên cao để bé chọn loại kem mình thích.
Tử Hiên cao hứng chỉ đủ thứ loại kem có trên quầy, còn hỏi Ngô Triết Hàm bé muốn ăn thêm được hay không, Ngô Triết Hàm đương nhiên không thể từ chối.
Hai mẹ con vui vẻ nói chuyện lại không biết có nhiều omega thất vọng nhìn các nàng, alpha còn trẻ như vậy lại có con rồi, lão thiên gia cũng quá bất công đi.
Chọn xong kem, Ngô Triết Hàm ôm Tử Hiên đến một bàn trống ngồi xuống, cạnh bên cửa kính trong suốt có thể nhìn ra bên ngoài. Tử Hiên chồm người, áp hai tay vào cửa kính, đôi mắt mở to, tò mò nhìn những người đi đường ở bên ngoài.
Ngô Triết Hàm ôm bé đặt lên đùi mình, nhắc nhở: "Cửa kính không được sạch, đừng áp sát vào như thế."
Tử Hiên chớp mắt: "Dì Hàm."
"Gọi mẹ đi con."
"Dì Hàm."
Khóe môi Ngô Triết Hàm rút trừu, nói: "Hiên nhi, mẹ sẽ không cho con ăn kem nếu con không gọi mẹ là mẹ."
Tử Hiên rụt cổ lại, ngước đôi mắt to tròn đầy nước của mình lên nhìn Ngô Triết Hàm.
Ngô Triết Hàm có chút xót con, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh: "Nào, gọi mẹ đi."
Tử Hiên bĩu môi: "Mẹ không cho đâu."
"Hứa Giai Kỳ không cho con gọi mẹ?"
"Ân, mẹ nói dì Hàm không phải mẹ của Hiên nhi."
Lời này, Tử Hiên chính là nói dối, cốt chỉ muốn không cần gọi Ngô Triết Hàm là mẹ thôi ~
Ngô Triết Hàm rơi vào trầm mặc, có lẽ nỗi đau nàng để lại trong lòng Hứa Giai Kỳ quá sâu, khiến nàng ấy hận nàng đến như vậy. Âm thầm thở dài một tiếng, Ngô Triết Hàm nâng tay vuốt tóc của Tử Hiên, nghĩ cách để xoa dịu nỗi đau của hai mẹ con.
"Hiên nhi, mẹ thật sự là mẹ của con, dù cho mẹ con có không thừa nhận đi nữa, nhưng trong người con chảy dòng máu của mẹ. Con gọi mẹ là mẹ, chỉ cần con gọi mẹ là mẹ thôi, mẹ đã cảm thấy được an ủi rất nhiều."
Tử Hiên lần đầu nhìn thấy dáng vẻ đau lòng