Từ sau khi chuyển đến căn hộ của Đới Manh, Hứa Giai Kỳ cũng bắt đầu đi tìm việc làm, nàng đến một trường dạy ballet, muốn đến đó để xin việc.
Cầm theo đơn xin việc được Đới Manh giúp mình soạn, Hứa Giai Kỳ ngồi đợi đến lúc mình được vào phỏng vấn nhận việc.
Từ 7h sáng ngồi đợi đến gần 10h thì Hứa Giai Kỳ mới được trợ lý xướng tên, nàng liền nhanh chóng đứng dậy, cẩn thận bước từ bước về phía phát ra tiếng nói. Nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở không thông của nữ trợ lý, cõ lẽ cô ấy đã phát hiện nàng bị mù, và không thể tin được nàng vẫn đủ tự tin để đi đăng ký dạy múa.
Nữ trợ lý vội vàng giúp Hứa Giai Kỳ đẩy cửa, rồi nói: "Mời vào."
Hứa Giai Kỳ mỉm cười thật khẽ thay cho lời cám ơn, rồi chậm rãi đi vào bên trong.
Vài tiếng nói xôn xao khi họ bắt gặp Hứa Giai Kỳ là một cô gái mù, và họ bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.
"Cô là Hứa Giai Kỳ?"
"Phải."
"Cô bị mù sao?"
"Vâng."
Giọng người phỏng vấn mất bình tĩnh: "Cô có thể về rồi."
"Tại sao?"
"Một người mù không thể dạy học!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi dạy những đứa trẻ ballet, không phải dạy chúng học chữ, và tôi có thể làm tốt hơn bất kỳ giáo nào ở đây."
"Cô sao có thể tự tin như thế?"
"Từ nhỏ tôi đã sống với ballet, tôi tự tin mình có thể thể truyền đạt tình yêu ballet của mình cho những đứa trẻ."
Tiếng bàn tán xôn xao càng nhiều hơn, người phỏng vấn đằng hắng, nói: "Vậy cô chứng minh cho tôi xem."
Hứa Giai Kỳ gật gật đầu, đặt tập hồ sơ xin việc xuống ghế, nàng hôm nay mặc một chiếc váy trắng sữa, đôi giày búp bê nhỏ, tuy không phù hợp cho việc múa ballet, nhưng nàng vẫn sẽ thử.
Ballet là nguồn sống, là tình yêu bất tận của Hứa Giai Kỳ, chỉ cần một tiếng nhạc vang lên, nàng có thể hòa mình vào điệu múa, thế giới này chỉ còn lại một mình nàng. Hóa thân trở thành nàng Odette xinh đẹp, dâng lên tình yêu cháy bỏng của mình, một vũ điệu khiến cho hoàng tử say đắm, và tình yêu của họ là bất diệt.
Chẳng biết qua bao lâu, khi tiếng nhạc biến mất, Hứa Giai Kỳ cũng đã thu hồi động tác, dáng vẻ bình thản đến lạ kỳ.
Nàng có thể nghe được tiếng hít thở không thông của người phỏng vấn, sau đó là một tràn tiếng vỗ tay vang lên, trong đó còn có người gật gù tán thưởng.
"Hoàn hảo, nhưng chỉ có điều..."
Người phỏng vấn e ngại nhìn Hứa Giai Kỳ: "Cô bị mù, và chúng tôi không chắc rằng cô có thể dạy dỗ được bọn trẻ."
"Tôi có thể, chẳng phải ở đây có thời gian thử việc sao?"
"Thật tuyệt, nếu vậy thì ngày mai cô có thể đến làm."
"Cám ơn ông."
Hứa Giai Kỳ cầm tập hồ sơ đưa ra phía trước, người phỏng vấn liền rời khỏi chỗ ngồi cầm lấy tập hồ sơ xin việc của nàng một cách thật trân trọng, không khỏi ngưỡng mộ người phụ nữ đầy nghị lực trước mặt.
Người trợ lý tiến vào, nói: "Tôi dìu cô ra ngoài nhé?"
"Cám ơn."
Trợ lý giúp Hứa giai Kỳ an toàn rời khỏi phòng phỏng vấn, dìu nàng đến tận cửa, sau đó mới tạm biệt, quay trở vào trong, tiếp tục công việc của mình.
Lúc này Hứa Giai Kỳ không biết phải làm gì tiếp theo thì nghe tiếng giày nện vào đất, sau đó là tiếng nói của Đới Manh phát ra.
"Thế nào? Ổn cả chứ?"
"Ổn." Đới Manh mỉm cười: "Ngày mai mình sẽ bắt đầu đi làm."
"Tuyệt vời."
Đới Manh giúp Hứa Giai Kỳ vén mấy lọn tóc lòa xòa ra sau, cười nói: "Đi nào, chúng ta đi ăn chúc mừng cậu có được công việc ưng ý."
Hứa Giai Kỳ hơi cười, gật đầu.
========================
"Lão sư, khi nào đứa nhỏ sẽ ra đời vậy?"
Trong giờ nghỉ giữa tiết, những đứa nhỏ trong lớp ballet sẽ luôn vây lấy Hứa Giai Kỳ hỏi về đứa nhỏ trong bụng của nàng. Đó là một việc rất thường xuyên, bọn trẻ quen với Hứa Giai Kỳ qua lớp học ballet này, và rất tò mò về đứa nhỏ trong bụng của nàng. Quan trọng hơn hết, Hứa Giai Kỳ yêu trẻ con, điều này khiến nàng cùng bọn trẻ trong lớp càng dễ dàng gần gũi, và hơn hết bọn trẻ thích sự dịu dàng và chu đáo từ nàng.
"Có lẽ hai tháng nữa."
"Oa~ thật mong chờ, lão sư, nếu ngài sinh đứa nhỏ ra xong, nhất định phải để bọn con xem mặt."
"Hảo."
Hứa Giai Kỳ để đám nhóc vuốt ve cái bụng bảy tháng của mình, bọn trẻ rất phấn khởi, luôn trò chuyện với đứa bé trong bụng nàng, và thích nhất là nghe sự chuyển động từ bên trong của đứa trẻ.
"Lão sư, hài tử đá ngài kìa!"
Tiếng trẻ con non nớt vang lên, Hứa Giai Kỳ mỉm cười, nói: "Công chúa nhỏ rất hiếu động, sau này có thể sẽ là một vũ công ballet."
"Vậy bé ấy sẽ múa giỏi như lão sư rồi."
Hứa Giai Kỳ cười, vuốt bụng mình mấy cáu, nói: "Nếu vậy thì thật tốt."
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói: "Thôi nào, các Odette xinh đẹp, đã hết giờ nghỉ trưa rồi."
Hứa Giai Kỳ gật đầu, nói với bọn trẻ: "Nào, đứng lên thôi, chúng ta sẽ tập lại động tác khi nãy."
Mặc dù đã mang thai bảy tháng nhưng Hứa Giai Kỳ vẫn đều đặn đến trường dạy bọn trẻ, bởi vì nàng yêu ballet và yêu bọn trẻ ở nơi đây. Lúc dạy, Hứa Giai Kỳ đều né tránh những động tác quá khó để bảo đảm an toàn cho đứa nhỏ trong bụng mình và cho cả bọn trẻ nữa.
Thấm thoát cũng đến 4h chiều, thời gian tan học cũng đến, bọn trẻ chạy lại ôm hôn Hứa Giai Kỳ một cái rồi nhanh nhẹn chạy về phía của cha mẹ của mình.
Một phụ huynh đột nhiên lên tiếng: "Hứa GIai Kỳ, cô đi về một mình sao?"
"À, vâng, tôi đi xe buýt về."
"Chồng của cô đâu?" Phụ huynh ấy lại hỏi: "Sao không đến đón cô?"
Ý cười trên môi Hứa Giai Kỳ biến mất, trở thanh gượng gạo đến méo mó: