Mấy người tức giận chỉ vào mặt Bắc Tiểu Lục, nói:
“ Đừng tưởng rằng bản thân phá giải một trận pháp, là có thể tự cho mình là cao siêu.
Ngươi chẳng qua là may mắn mà thôi.
Hơn nữa, trận pháp còn không có thật sự phá được!”
Bắc Tiểu Lục không để ý bọn họ nói nhảm, năm ngón tay chỉ là hơi dùng sức.
A...
Cửu Sơn lại kêu thảm thiết.
“Mau buông tay!”
Hải Vu hét lớn một tiếng, điều khiển phi kiếm lao tới, nhằm bắt Bắc Tiểu Lục phải buông tay.
Bắc Tiểu Lục nhẹ nhàng đánh ra một quyền, phi kiếm lập tức bị đánh bật quay lại.
Không nhiều lời, một cước đạp bay Cửu Sơn va vào người Hải Vu, cả hai bay đập vào kết giới, hộc máu.
“Đáng chết!’
Tiêu Phong ngồi không yên.
Hai đồng bạn bị ăn thiệt thòi ở trước mặt mọi người, trên mặt hắn cũng không nén được tức giận.
Lúc này hắn chợt nhảy ra, vọt về phía Bắc Tiểu Lục.
Tiêu Phong thúc dục chân nguyên, bắt đầu đánh ra pháp quyết.
Chỉ thấy trước người hắn, theo từng đạo pháp quyết đánh ra, chân khí dần biến hóa, trên đầu ngón tay xuất hiện ra từng đốm ngọn lửa nhỏ.
Hoàng cấp hạ phẩm pháp thuật: Hỏa Cầu Thuật!
Đây thuật là đơn giản nhất Hỏa thuộc tính pháp thuật, dễ học cũng như sử dụng, đa số tất cả mọi tu sĩ hỏa linh căn đều biết.
"Hỏa Cầu Thuật! Đi!"
Tiêu Phong không dám chần chừ, không cho Bắc Tiểu Lục cơ hội nghĩ ngợi, một cái Hỏa Cầu Thuật đập tới.
Nhưng mà, hỏa cầu cũng không đập vào Bắc Tiểu Lục như dự kiến, mà lại xuyên thấu thân ảnh, bay đập vào một cây gần đó.
Là tàn ảnh!
Tiêu Phong trong lòng tức giận, lập tức lại thúc dục Hỏa Cầu Thuật, lần nữa đánh ra pháp quyết.
Lần thứ hai, lần thứ ba,..., đến lần thứ mười!
Tiêu Phong bị đánh mặt, trần trụi đánh mặt.
Hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.
Đến cái bóng của Bắc Tiểu Lục cũng không nắm bắt được.
Tế ra phi kiếm, thần thức điều khiển phi kiếm bay vút đến trước mặt Bắc Tiểu Lục.
Bắc Tiểu Lục nhàm chán nhìn một màn này, ba tên này có thật sự là đệ tử tông môn chín sao không vậy.
Hắn cảm thấy ba tên này càng giống phế vật hơn, còn không bằng mấy tên trước hắn gặp.
Chân vừa động đã xuất hiện đằng sau Tiểu Phong.
Bạch Lăng sắc mặt hơi đổi, Tiêu Phong chưa kịp biết điều gì đã bị một kiếm phế đi đan điền.
Ngã lăn lộn xuống mặt đất, gào thét, cúi đầu nhìn về hai tay của mình, hắn không cảm nhận được bất kỳ tia chân khí ào trong cơ thể.
Tinh thần liền rơi vào vực thẳm, hắn biết mình bị Bắc Tiểu Lục phế đi đan điền rồi.
Bây giờ hắn chính là một kẻ phàm nhân, điều này làm hắn không thể chịu được.
Tiêu Phong chỉ tay về phía Bắc Tiểu Lục, ánh mắt ác độc :” Ngươi, ngươi lại dám hủy đi đan điền của ta.”
Rồi quay sang phía Bạch Lăng gào khóc :” Bạch Lăng sư huynh, sư đệ muốn hắn phải chết, trả thù cho đệ.”
Bạch Lăng sắc mặt âm trầm, ánh mắt băng lãnh nhìn Bắc Tiểu Lục.
Ba tên này dù là phế vật, nhưng đánh chó phải ngó mặt chủ.
Bắc Tiểu Lục đây là không cho hắn mặt mũi.
Ba người, hai bị thương, một bị phế đan điền.
Chưa nói tới bị ngoại giới cười nhạo, bên cạnh đang có