Thôn Thực Trùng ngửa mặt lên trời gào thét, xúc túc đạp lên mặt đất, lực lượng khổng lồ khuếch tán ra, trên mặt đất xuất hiện vài khe hở, thân hình Thôn Thực Trùng trong chốc lát bay lên trời, cự trảo như diều hâu săn mồi đánh thẳng vào thanh niên hoa phục.
“Lùi cho ta!”
Thanh niên mặc hoa phục quát lên, ngưng kết thủ ấn, trong lúc này chân khí quanh thân run run, không gian trước người như vặn vẹo, một quyền quét qua tất cả, âm thanh sắc nhọn phá không lao tới, công kích mạnh mẽ đánh thẳng vào Thôn Thực Trùng .
Thôn Thực Trùng, không ngạnh kháng, thân hình khổng lồ uốn éo quỷ dị, ở trên không cải biến phương hướng lui lại.
“Súc sinh, dừng lại cho ta!”
Nhưng vào lúc này, nữ tử quát lên, trong tay đánh ra thủ ấn kỳ dị, trong tay xuất hiện quang ấn, quang ấn này mang theo phù văn.
Quang ấn xuất hiện mang theo khí tức qủy dị, lập tức khuếch tán, Bắc Tiểu Lục lập tức cảm giác khí tức này làm Tiểu Hắc khó chịu.
Bắc Tiểu Lục không ngừng trấn an Tiểu Hắc, vẫn chờ Tiểu Hắc khôi phục bình thường, mà lúc này Bắc Tiểu Lục chỉ thấy nữ tử kia chân đạp mạnh, thân hình lập tức xuất hiện trước mặt Thôn Thực Trùng, trong tay đánh ra quang ấn quỷ dị, sau đó bổ vào đầu Thôn Thực Trùng.
Thôn Thực Trùng đang muốn lùi lại, nhưng mà bị hào quang hấp dẫn, trong lúc nhất thời si ngốc.
Trong tích tắc này, trong quang ấn quỷ dị bắn ra lực lượng kỳ lạ, quang ấn bắn ra hào quang sáng ngời, cuối cùng tiến vào trong đầu Thôn Thực Trùng.
Lập tức thân hình Thôn Thực Trùng mềm nhũn, bất tỉnh nằm trên đất.
Tất cả mọi người đều mộng, như vậy là kết thúc rồi sao.
“Cẩn thận!”
Vương Cầm Tử mới thở dốc, nghe thấy âm thanh, theo thói quen dùng phi kiếm chặn ở trước ngực.
Chỉ trong giây lát, nàng cảm nhận được một cỗ sức mạnh va chạm vào, hơn nữa nhanh chóng đánh vào thân thể nàng.— QUẢNG CÁO —
Phụt!
Một dòng máu bay trên không trung, thân thể liền bay đập vào một tảng đá đằng xa, mọi người còn nghe được cả âm thanh xương vỡ.
“Cầm Tử!”, Phó Dương hốt hoảng bay tới, bế nàng lên, kiểm tra mới hít vào một hơi, phần xương sường gãy mấy chiếc, tay trái cũng bị tổn thương, nhưng cũng may không tổn thương đến căn cơ.
Phó Dương thở ra một hơi, “May mà có Thủ Hộ Phù, nếu không lần này…”, hắn có chút sợ.
Tất cả mọi người chết lặng nhìn Thôn Thực Trùng trước mặt, mặc dù thân thể tả tơi không ít, nhưng không hề yếu thế.
Có người không chịu được nhỏ giọng chửi:
“Mmp nó chứ, thứ này sinh mạng khủng bố như vậy?”
Phong Thiên cũng trầm xuống, không xác định nói:
“Có thể là do Huyết Cấm, làm tăng mọi thuộc tính của nó, mọi người cũng vừa thấy rồi đấy.
Lúc này Vương Cầm Tử đánh vào đầu nó, không yếu chút nào, nhưng mà nó vẫn có thể dứng dậy phản kích, không được buông lỏng”.
Không cần hắn nói, ai cũng không dám mất tập trung, phản công Vương Cầm Tử xong, Thôn Thực Trùng cũng không dừng lại, ánh mắt đỏ máu của nó dừng lại nơi Bắc Tiểu Lục đang đứng.
Bắc Tiểu Lục thấy vậy, nhếch miệng cười một tay ngoắc ngoắc.
Thôn Thực Trùng gào lên một tiếng vang vọng, hất tung mấy người bên cạnh, mấy người Phong Thiên, Hoắc Thiên, Huyển Phong,…, đang cầm cự áp lực liền giảm hơn nhiều.
Nhưng càng nhiều nghi hoặc hơn, tại sao con Thôn Thực Trùng này, hình như rất chú ý Bắc Tiểu Lục.
Đã nhiều lần nó cố tình đột phá, để hướng tới nơi mà Bắc Tiểu Lục đứng, nhưng đều bị những người khác cản trở.
Cho dù là tình huống gì, thì chắc chắn Bắc Tiểu Lục không phải là mục tiêu cuối cùng, bởi vậy tất cả mọi người đều hiểu.
Nhìn Thôn Thực Trùng đang đuổi theo Bắc Tiểu Lục, mọi người tranh thủ ăn vào đan dược, hồi phục được thêm chút chân khí.
Lúc này, Mặc Thần mới hấp tấp chạy tới bên hố, kéo đệ đệ hắn ra, vội vàng kiểm tra.— QUẢNG CÁO —
“Mặc Tà, đệ không sao chứ?”.
“Khụ khụ, đệ không sao, cũng may là có tấm phù lục hộ thể, nếu không thật chết chắc”.
Mặc Tà vô lực nói.
Mặc Thần kiểm tra một hồi, mới thở nhẹ, nghe hắn nói vậy, vội từ trong ngực Mặc Tà lấy ra một tấm phù lục, chỉ thấy tấm phù này đã ảm đạm hơn rất nhiều, mới cảm thán.
“Không nghĩ tới tấm phù mà chúng ta lấy được ở chỗ kia, lại giúp ngươi tránh được một kiếp”.
Mọi người đa số là bị thương, chỉ là thương nhẹ, tiêu hao chân khí là chủ yếu, chỉ có Vương Cầm Tử là bị thương nặng nhất, vẫn đang hôn mê, được Phó Dương chăm sóc.
Phong Thiên lúc này lên tiếng:
“Được rồi, ai còn có sức vậy đuổi theo con Thôn Thực Trùng,