☆ 1.
Bạch Liên Hoa Chuyên Nghiệp Như Tui Thực Sự Không Thấy Nhiều
Tui có rất nhiều thân phận, có lúc là trúc mã, có lúc là nam thần, thậm chí có lúc là một kẻ đã chết.
Người khác đối với tui có khen có chê, bọn họ lúc thì gọi tui là Bạch Nguyệt Quang, lúc lại gọi là Bạch Liên Hoa. Tui là chất xúc tác cho tình cảm của các nhân vật chính, người thúc đẩy nội dung câu chuyện. Tui tặng hoa cho nam chính, bản thân nhận lấy tiếng xấu, trước khi "END" nhẹ nhàng... á, xin lỗi, nhẹ nhàng quay người thì không được, đại đa số tình huống tui đều sẽ bởi vì bị vạch trần quỷ kế mà điên cuồng, phát rồ lên.
Nói chung, mấy người có thể gọi tui là nam phụ cướp đất diễn.
Vào giờ phút này, tui quần áo nửa hở ngồi trên giường nam chính, nhìn anh ta nổi gân xanh, mắt bốc cháy lửa giận.
"Cậu dám bỏ thuốc tôi!"
Thật ra dù không bỏ thuốc, trước khi anh ta bị tui XXOO, tiểu thụ cũng sẽ xông tới, vẻ mặt đầy khiếp sợ trừng bọn tui sau đó xoay người bỏ đi, anh ta đuổi theo, hai người hiểu lầm hiểu lầm hiểu lầm rồi lại hiểu lầm...
Khụ khụ, thiếu chút nữa quên mất chuyện chính rồi.
Tui ung dung thong thả cởi quần áo ra, dù sao cũng là đàn ông con trai cả, tố chất tâm lý tui tốt lắm, sẽ không bởi vì cậu em nhỏ hơn anh ta mà tự ti đâu, dù sao nam chính cũng có thuộc tính tổng công thiên hạ mờ lị.
Lửa giận trong mắt nam chính chậm rãi biến thành lửa dục, anh ta khàn giọng hỏi: "Cậu có biết mình đang làm gì không?"
Đương nhiên tui biết chứ, làm anh với tiểu thụ hiểu lầm hiểu lầm hiểu lầm rồi lại hiểu lầm đó.
Tui nhẹ nhàng cắn lấy hầu kết anh ta, duỗi đầu lưỡi mà liếm láp một cách đầy ám chỉ.
"Chỉ cần có được anh, cái gì tôi cũng làm được."
Hầu kết nam chính giật giật: "Đây là cậu nói đấy."
Anh ta bế tui lên, tui bày xong vẻ mặt nam phụ đê tiện nhìn về phía cửa.
Anh ta đè tui xuống giường, tui thay đổi thành biểu tình dục hoả đốt người nhìn về phía cửa.
Anh ta đưa tay xuống nửa người dưới của tui, mặt tui cứng lại.
Cái cậu tiểu thụ này, quá không chuyên nghiệp rồi, vậy mà lại đến muộn!
Là một vai phụ ưu tú, tui chỉ có thể gánh vác sự thất trách của vai chính, buộc mình đi theo nội dung câu chuyện thôi.
Sau khi bị nam chính như vậy như vậy như vậy rồi lại như vậy, tui đỡ cái eo đau nhức cầm lấy di động, đổi tư thế để seo phì (selfie).
Tuy rằng nam chính từ tổng công biến thành tra công, nhưng là do tui bỏ thuốc, tui có thể nói tui dùng tính mạng tiểu thụ uy hiếp bắt anh ta đi vào khuôn phép. Chờ tui gửi ảnh giường chiếu cho tiểu thụ khiến bọn họ hiểu lầm hiểu lầm hiểu lầm rồi lại hiểu lầm, đến cuối truyện thì quay sang bắt cóc tiểu thụ, nhân cơ hội giả điên nói ra hết thảy chân tướng, tra công ngay lập tức có thể biến thành si tình chịu nhục công.
Hầy, nam phụ thông minh như tui đây thực sự không nhiều mà.
Nam chính lúc đầu còn thờ ơ lạnh nhạt, khi tui gập cái eo già xuống mất công tốn sức điều chỉnh góc độ muốn chụp lại cúc hoa phấn nộn chảy chất lỏng màu trắng khả nghi trong truyền thuyết, ánh mắt anh ta thay đổi ý vị, lần thứ hai nghiêng người đè tui.
Trước khi khiến tiểu thụ hiểu lầm hiểu lầm hiểu lầm rồi hiểu lầm, tui bị như vậy như vậy như vậy rồi lại như vậy một buổi tối.
Rốt cục khi tui hơi thở mong manh nằm ngay đơ trên giường, ngay cả đầu ngón tay cũng không động đậy được, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn nam chính cầm điện thoại di động của tui, lướt xem hết một loạt ảnh.
Nam chính bỏ điện thoại vào trong túi mình, anh ta cúi đầu hôn nhẹ gò má tui: "Món quà này tôi nhận."
"Không..." Tui mất công tốn sức giơ tay lên.
Anh ta nắm chặt tay tui, để trong lòng bàn tay mình thưởng thức: "Người dám làm vậy với tôi còn có mạng mà sống, em là người đầu tiên, đừng nghịch ngợm."
Cho nên, anh ta XX rất nhiều người trên giường rồi hả?
Tui nghĩ đến những gì trải qua mấy tiếng trước, không nhịn được co rúm lại.
Anh ta nhìn đầu ngón tay khẽ run của tui, cười nhẹ: "Sợ? Yên tâm, chỉ cần sau này em ngoan ngoãn nghe lời..."
Anh ta không hề nói câu tiếp theo, tui cũng không nghe lọt tai, đầy đầu chỉ nghĩ làm sao để lấy lại điện thoại di động.
"Mấy bức ảnh..."
"Nếu em thích, lần sau chúng ta chụp tấm đẹp hơn."
Lần sau?
Lần sau tiểu thụ còn đến muộn không? Nếu cậu ta không đến muộn, vậy tui nên tiếp tục đi con đường chụp ảnh giường chiếu, hay là làm lại từ đầu?
Tui không khỏi buồn rầu, nam chính nhìn mặt tui, chẳng biết vì sao lại càng vui vẻ.
Sau hai ngày nam chính không liên lạc với tui, tui cảm thấy mình không thể ôm cây đợi thỏ như thế được, phải chủ động xuất kích.
Chạy thẳng tới công ty nam chính, tui mới phát hiện không hẹn trước thì không vào được, nếu xông vào văn phòng tổng giám đốc sẽ bị bảo vệ nắm cổ vứt ra, làm không tốt còn có thể bị áp giải đến cục cảnh sát.
Cũng may tui là một nhân tài có tố chất tốt, mòn mỏi chờ đến lúc anh ta tan tầm.
Nam chính vừa bước chân ra từ thang máy, nhìn thấy tui thì sững sờ, sau đó bước nhanh về phía trước kéo lấy bàn tay lạnh lẽo của tui.
"Người đợi tôi tám tiếng là em?"
Đại khái là vậy, tui gật gật đầu.
"Tại sao không gọi điện thoại cho tôi?"
Bởi vì điện thoại của tui bị anh cướp đi rồi chứ sao!
Tui cúi đầu không nói lời nào, tui sợ tui mà mở miệng sẽ cắn chết anh ta.
Nam chính thở dài: "Ngốc nghếch."
Tui? Ngốc nghếch? Tui nghĩ giữa bọn tui nhất định có hiểu lầm gì đó.
Anh ta dứt khoát ôm tui lên xe, dứt khoát lái đến một khách sạn xa hoa gần đó.
Anh ta đi vào phòng tắm xả nước ấm cho tui: "Tắm rửa trước đi."
Đây là muốn bắt đầu "ba" hả?
Tui bối rối: "Tôi, tôi còn chưa chuẩn bị xong."
Trước tiên phải gọi điện thoại cho tiểu thụ bảo cậu ta tới bắt gian đã.
Anh ta vừa bực mình vừa buồn cười xoa xoa đầu tui: "Yên tâm, tôi không làm gì đâu."
Sự thực chứng minh cái gì anh ta cũng làm hết trơn.
Ở trong phòng tắm tui bị cọ rớt một lớp da, đi ra lại bị lau rụng rất nhiều tóc, không dễ gì mới được nằm vào ổ chăn còn suýt bị ngộp chết.
Anh ta siết lấy eo tui, ôm tui vào lòng, nói: "Điện thoại của em tôi xem rồi, không muốn giải thích mấy tấm ảnh trong đó à?"
Đó là tui đang nghiên cứu địa hình, có cái gì hay mà giải thích, một Bạch Liên Hoa chuyên nghiệp sao có thể không biết giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi cùng với