Sau khi ăn xong, Kim mời Baiboon ngồi trong rạp chiếu phim mà Kamol đã nói là gần phòng khách, để xem một bộ phim trong khung cảnh điện ảnh thực thụ. Lúc đầu Baiboon không muốn đi vì điều đó không nên, nhưng em đã bị Kim kéo theo.
Về phần Kamol, hắn tiếp tục nói về việc cùng Kom làm việc trong văn phòng một lúc. Sau đó đi theo Kim.
"Em đang xem gì vậy?" Kamol hỏi.
"Cứ xem phim thôi, đừng hỏi nữa" Kim đáp mà không cần nhìn, còn Baiboon thì đang ngồi cúi đầu ngủ bên cạnh Kim.
"Kom, đưa Baiboon lên giường đi. Ngày mai em ấy phải dậy sớm đi học" Kamol nói trước khi Kom đánh thức Baiboon để đưa em về nhà bà.
Bây giờ chỉ có hai người họ, Kim và Kamol. Kamol buông lỏng ôm lấy vòng eo thon gọn của Kim, tuy nhiên Kim không vùng vẫy thoát ra.
"Kim, đợi chút, tôi đi làm việc, em ngủ trước đi" Kamol nói, Kim vẫn nằm im không nói gì.
"Em có thể nghe tôi không?" Kamol hỏi, giọng khàn khàn.
"Tôi có thể nghe thấy anh, tôi không bị điếc, Khun Kamol" Kim nói, mắt dán vào màn hình trước mặt. Kamol cảm thấy hơi khó chịu vì người kia không nhìn mình. Dù không quay lại nhưng Kim có thể cảm nhận được ánh mắt của Kamol, cậu không quay lại vì Kim biết mình chắc chắn sẽ lạc vào mắt Kamol.
"Ồ, anh sẽ nhìn tôi như thể tôi bị hói, Khun Kamol?" Vậy thì chính Kim cũng không chịu được, cậu quay sang đẩy mặt Kamol ra để hắn không nhìn mình.
Kamal cười.
"Anh đang cười như điên," Kim không thể không nói. Khuôn mặt ngọt ngào khẽ co giật.
"Nếu tôi có thể nhìn thấy, tôi không thể nhìn thấy em?" Kamol nói với một giọng ngọt ngào, nó làm cho sắc mặt của đối phương trở nên tái nhợt hơn.
"Anh không cần phải làm như vậy, cút khỏi đây. Anh không có việc làm sao? Tốt hơn chúng ta nên ngồi xuống và nhìn nhau" Kim nói một cách mỉa mai.
"Trong một thời gian ngắn nữa, tôi muốn ở bên vợ tôi" Kamol nói, đưa tay lên ôm lấy bờ vai gầy của Kim và kéo cậu lại gần ngực mình hơn.
"Đừng cứng đầu nữa, Kim"- Kamol nói khi Kim giả vờ chiến đấu và đánh Kamol, trước khi phát ra tiếng rên rỉ từ cổ họng và bây giờ đánh vào ngực Kamol.
"Được rồi, nếu anh muốn ôm thì cũng ôm lấy thân thể của anh. Tôi không buông, giơ tay lên, Khun Kamol" Kim rên rỉ một tiếng sau khi cúi người ôm lấy Kamol, cậu cũng buộc phải giữ. Kamol cũng ôm lấy cơ thể của mình.
Khiến Kamol nhếch mép cười, dù là Kim mỉa mai, bởi vì Kim là người nắm lấy tay ôm, nhưng không khỏi khiến tim mình đập thình thịch. Kamol ôm chầm lấy Kim, cũng như tựa cằm vào bờ vai gầy của cậu.
"Tình huống trớ trêu này sẽ khiến em lạc lối, Kim" Kamol trả lời.
Đôi môi mỏng mím nhẹ vào nhau khi Kamol hôn lên má Kim. Lúc này Kamol chuyển sang ngồi cạnh lưng Kim, Kim ngồi giữa hai chân hắn.
Hai tay ôm lấy cái bụng phẳng lì của Kim, Kim cũng dựa lưng vào lồng ngực cường tráng của Kamol.
Mặc dù trong thâm tâm, cậu cảm thấy rằng Kamol không được chấp nhận hoàn toàn.
Nhưng Kim thừa nhận lồng ngực cường tráng của Kamol rất nóng. Nghĩ đến Day, Day chưa bao giờ ôm Kim như vậy khi hai người bên nhau.
Day không bao giờ ôm Kim từ phía sau, không bao giờ hôn má Kim khi hai người ngồi cạnh nhau, nhưng Kim luôn là người bước vào và ôm Day.
"Em đang nghĩ gì đó?" Kamol hỏi khi thấy Kim vẫn im lặng.
"Không hề, Khun Kamol. Anh đã tự ý đưa tôi đến đây, còn việc của tôi thì sao?" Cuối cùng Kim đã yêu cầu ngừng nghĩ về Day ngay lập tức vì cậu ấy biết rằng tất cả những gì minh nghĩ về chỉ là quá khứ.
"Làm việc đó ở nhà, tôi biết rằng công việc của em có thể được thực hiện ở bất cứ đâu. Nhưng nếu một ngày bạn muốn đến văn phòng, hãy nói với tôi, tôi sẽ tự mình đưa em đi" Kamol trả lời.
"Này, tôi sợ quá muốn bỏ chạy" Kim khịt mũi.
"Vâng," Kamol trả lời ngay lập tức, điều này khiến Kim im lặng trong giây lát.
"Nói thật, cho tới bây giờ tôi vẫn không hiểu, tại sao anh lại chọn tôi?" Kim nói nhỏ.
"Tại sao không? Làm thế nào để em chọn một lớp học? Làm sao tôi lại chọn em, là người ôm em vào lòng thay vì một ai khác?" Kamol hỏi ngược lại, Kim nghĩ.
"Tôi xin lỗi sếp nhưng đã đến giờ rồi ạ" Giọng nói của cấp dưới Kamol đang bước vào rạp chiếu phim.
(Bớt công việc được hem? Lâu lâu mới ngọt ngào một tí)
"Còn Kom?" Kamol hỏi về cấp dưới khác của mình.
"Anh ấy đang đợi trên xe", anh ấy đáp, Kamol gật đầu.
"Chuẩn bị xe đi, tôi theo sau" Kamol đáp, thuộc hạ của Kamol cúi đầu rời rạp chiếu phim.
"Buông tôi ra, được không?" Kim khẽ nhúc nhích để Kamol thả mình ra khỏi vòng tay của mình, Kamol hôn lên má trái và phải của Kim.
"Là một cậu bé ngoan, đợi tôi trong phòng, sau đó tôi sẽ quay lại ngay" Kamol đáp, đẩy Kim đứng dậy để hắn có thể đứng dậy khỏi chiếc ghế sô pha lớn.
"Làm ơn dắt tôi ra xe" Kamol nói.
"Một mình anh đi không được sao? Đây là nhà của anh, tôi tại sao phải đi cùng?" Kim ngạc nhiên nói.
"Chà, vợ tôi muốn sa thải tôi, có chuyện gì vậy? Tôi có vợ, ai cũng muốn vợ đi cùng khi đi làm", Kamol nói.
"Anh có nhớ tên của bộ phim?" Kim hờ hững nói, Kamol bật cười.
"Tôi thường không có thời gian để ngủ, em muốn tôi xem phim truyền hình lúc mấy giờ?" Kamol trả lời trước khi thở dài.
"Đi ngay, thuộc hạ của anh đang đợi" Kim nói trước khi bước đi khiến Kamol nhếch mép.
Ngay hôm đưa Kim về nhà và cậu ấy đồng ý ở lại đã xảy ra chuyện như thế này, tuy có vài tiếng xì xào, tranh cãi nhưng đó là một dấu hiệu tốt.
Kamol bước nhanh theo bước chân của Kim, khi thấy Kamol ra khỏi nhà, họ lên xe. Kamol quay sang Kim, người này bước đến chiếc xe đang đậu trước cửa nhà.
"Muốn gì có thể hỏi cấp dưới của tôi. Có ca đêm, sẽ có người đi lại xung quanh nhà, họ có thể xử tử bất cứ ai ngay bây giờ" Kamol nói, Kim chỉ cảm thấy trước khi mở cửa cho Kamol ngồi xuống. Kom tự mình bước vào và ngồi cạnh người lái xe và những thuộc cấp khác đang ngồi trên những chiếc xe khác và rời đi.
"Cậu cần gì nữa không Khun Kim? Hay là tiếp tục xem phim?" Một trong những thuộc hạ của Kamol đang đứng gần đó hỏi.
"Không, tôi sẽ lên phòng của mình" Kim nói trước khi đi về phía phòng của Kamol. Lúc lên cầu thang, cậu nhìn xung quanh và cảm thấy trong nhà có rất nhiều người, nhưng cậu cảm thấy cô đơn, cô đơn vô cùng.
"Anh sống thế nào, Kamol?" Kim tự lẩm bẩm một mình không biết rằng Kim chính là người đến khiến cuộc sống của Kamol không còn bình yên.
Kim đi vào phòng ngủ chính để thu dọn đồ ngủ và khăn tắm mà người quản gia đến cất vào tủ khi cô dọn đến.
"Tôi thực sự phải ở lại đây sao?" Kim tự nhủ và nhìn quanh phòng trước khi thở dài cho số phận của mình, đó là do chính Kim.
Cậu ấy đã làm cho tất cả diễn ra như thế này; Nếu Kim không quyết định để Kamol ôm mình vào đêm hôm đó, và không say xỉn đến mức quên mất chữ trách nhiệm thì hôm nay có lẽ cậu sẽ ngủ trong phòng ngủ tại căn hộ của mình, thay vì ngủ ở nhà Kamol.
Bây giờ Kim đang tìm điện thoại của cậu ấy nhưng không tìm thấy nó, nhưng cậu không còn hứng thú nữa.
Kim đi tắm để thay bộ đồ ngủ. Cậu nằm trên giường vừa xem tivi vừa nhìn đồng hồ trên tường.
"Tôi thường không có thời gian để ngủ, em muốn tôi xem phim truyền hình khi nào?" Những lời nói của Kamol lại vang lên trong não Kim.
"Anh định làm cái quái gì cả ngày lẫn đêm vậy?" Kim phàn nàn trước khi tiếp tục xem tivi.
_______________________
Kamol liếc nhìn đồng hồ đeo tay khi chiếc xe quay đầu đỗ trong khu vực ngôi nhà, sau khi đi ra ngoài, xem xét các sản phẩm và gặp gỡ khách hàng mới của mình vào đêm muộn.
"Đã 2 giờ sáng rồi" Kamol nói một cách uể oải, cùng với suy nghĩ về người kia trong đầu, chắc giờ cậu đã ngủ rồi.
"Cảm ơn mọi người nhiều, giờ nghỉ ngơi đừng quên gọi món, nhớ đưa Baiboon đến trường rồi nghỉ ngơi nhé" Kamol nói. Kể chuyện cuối cùng cho Kom.
"Vậy, giao dịch lúc 10 giờ sếp có ổn không?" Kom tự hỏi.
"Đừng lo, tôi đi với người khác được rồi, cậu cứ nghỉ đi" Kamol đáp lại Kom, tôi cũng làm việc chăm chỉ như anh ấy, có khi còn chăm chỉ hơn, nhưng Kom chưa bao giờ mở miệng phàn nàn, cũng như không có dấu hiệu kiệt sức. Kamol đã có thể tin tưởng và yêu thương cấp dưới này rất nhiều.
"Nhưng…" Kom phản đối.
"Không cần đâu, cậu có thể nghỉ ngơi đi" Kamol trầm giọng nói, Kom vẫn có chút bồn chồn.
"Vâng" Kom ngoan ngoãn đáp, bước xuống và mở cửa xe cho Kamol.
Kamol vào nhà và hỏi những thuộc hạ đã ở trong nhà suốt thời gian qua Kim thế nào vào lúc hắn rời đi.
Biết rằng Kim đã ở trên lầu từ lúc Kamol đi làm và không xuống nữa, Kamol lập tức đi vào phòng.
Kamol vừa trải qua cảm giác muốn về nhà sớm, hắn thường xuyên nhìn đồng hồ và khi bàn bạc công việc với khách hàng thì rời đi trước. Thường thì sau khi thảo luận về sự kiện, Kamol sẽ đưa cấp dưới của mình xuống ngồi uống nước hoặc ngắm nghía để một đứa trẻ tự đáp ứng nhu cầu của mình, nhưng bây giờ thì không.
Kamol muốn quay lại để xem mặt và ôm người trong phòng mình càng sớm càng tốt.
Kamol nhẹ nhàng mở ra khỏi phòng mình, ánh đèn màu cam dịu cùng với TV, nhưng người nằm trên chiếc giường rộng đã ngủ mất.
Kamol cười nhẹ và đi đến ngồi bên cạnh bóng dáng mảnh khảnh trên giường.
"Ồ, em đang xem TV hay là TV đang xem em?" Kamol thì thầm trước khi cúi xuống hôn nhẹ lên đôi má sáng lấp lánh của cậu.
"Tôi về rồi" Kamol nói nhỏ để không làm phiền Kim.
Kamol từ từ ra khỏi giường, tắm rửa và thay