"Tôi chưa bao giờ coi em là đồ vật, tôi chỉ muốn em bình an vô sự trong khi tôi giải quyết mọi chuyện. Tôi không muốn em có nguy cơ bị thương, Kim hiểu không?" Kamol bực bội nói.
"Không! Tôi không hiểu, tôi không đi đâu cả. Nếu anh muốn tôi đi, hãy đưa tôi về nhà, tôi tự lo cho bản thân" Kim hét lên dù cậu vừa trải qua một chuỗi biến cố. Kim nói rằng cậu ta có thể đi một mình, vì sự việc không liên quan gì đến anh ta.
"Tôi sẽ không để em đi một mình mà không có ai chăm sóc đâu" Kamol nói lại, đám thuộc hạ xung quanh im bặt, không ai dám can ngăn gì khi thấy sếp cãi nhau với vợ.
"Vậy thì để tooii ở nhà của anh, ngươi không phải nói nhà của anh an toàn sao? Thuộc hạ của ngươi đều ở trong nhà" Kim nói.
"Nói cách khác, tôi chỉ muốn em càng tránh xa tôi càng tốt, nhưng sẽ chỉ trong khoảng thời gian ngắn. Nhà tôi đúng là an toàn, nhưng nếu có người lẻn vào đó, tôi cũng không muốn ai kéo rm vào chuyện này. Bạn hiểu không, Kim?" Kamol nói lại, Kim đứng dậy mím môi, bất mãn nhìn Kamol.
Kim cảm thấy những lời nói của Kamol khiến cậu có vẻ như là một kẻ ích kỷ.
"Anh điên rồi! Khun Kamol rất tự cao tự đại, trước tiên hắn muốn ép tôi đến làm gì thì làm, giờ lại muốn bắt tôi đi, đồ ngốc!" Kim quát Kamol trước khi mở cửa xe ngồi vào chỗ vì cậu không muốn nói chuyện và tranh cãi với Kamol nữa.
Kamol thở ra một hơi dài và quay lại nhìn Kom.
-"Hãy làm theo lời tôi nói, về phần Kim, tôi sẽ tự lo liệu" Kamol thông báo.
"Vậy được rồi, bây giờ chúng ta về nhà?" Kom hỏi căng thẳng một chút.
"Chúng ta hãy quay về, nhưng chúng ta sẽ đi một con đường mới" Kamol nói trước khi cấp dưới quay trở lại xe để đưa họ trở lại.
Kamol bước tới ngồi cạnh bóng dáng mảnh khảnh, nhưng Kim đã lảng đi chỗ khác, cậu nhìn ra bêb ngoài. Thậm chí không quay lại nhìn hắn. Kamol vẫn không nói gì, hắn để Kim im lặng, Kim vô cùng bối rối.
Cảm xúc của Kim bây giờ khác hoàn toàn so với khi ở bên Day.
Trong những lúc Day bảo cậu về nhà, Kim đồng ý quay lại luôn. Dù biết Day sẽ đi làm việc khác nhưng Kim không dám nói gì, cậu chỉ chấp nhận và tuân theo mọi chuyện.
Nhưng với Kamol…
Kim có cảm giác muốn bướng bỉnh, muốn được cưng chiều, không muốn người kia chỉ lo cho mình.
Khi đã sớm đến điểm đó, Kim quay lại nhìn Kamol một chút trước khi quay mặt ra đường với vẻ mặt nghiêm túc. Tâm tình của Kim bây giờ ngày càng rõ rệt. Cậu thực sự rất lo lắng cho hắn. Cậu muốn biết mọi hành động của Kamol.
Kamol sẽ gửi Kim đến sống với Day khiến Kim không thể ngừng suy nghĩ về những gì Kamol sẽ phải đối phó. Đó là cảm giác mà Kim không thích lắm, rất khó xử không biết đối phương sẽ làm gì. Nhất là trong thời điểm chỉ có những chuyện nguy hiểm như thế này.
Kim đang nghĩ về việc Kamol không biết khi nào về nhà.
"Kim, chúng ta đang ở trong nhà" Kamol nói với cậu, Kim hít một hơi thật sâu trước khi mở cửa và lao vào nhà, Kamol đi theo ngay lập tức.
"Kim, em đừng như thế này được không?" Kamol nói khiến Kim dừng lại một lúc và quay lại nhìn Kamol.
"Tôi đã nói gì?" Kim hỏi.
"Nào, em có hiểu rằng tôi thực sự cần em ở lại với Day vài ngày không?" Kamol lặp lại.
"Không, tôi không hiểu, tôi không muốn đi đâu, tôi không thích lang thang như thế này. Tôi biết anh quan tâm đến tôi, nhưng anh quên rằng tôi cũng là đàn ông, Khun Kamol. Vì vậy, đừng làm như tôi là một người phụ nữ không biết tự vệ. Không, ngay cả phụ nữ cũng có thể tự chăm sóc bản thân. Anh làm như thể tôi yếu đuối, hèn nhát đến mức tôi cần phải chạy trốn." Kim nói, giọng cậu vang vọng khắp ngôi nhà, khiến cấp dưới của Kamol không dám đến quá gần họ.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ em hèn nhát hay nhu nhược, Kim. Nhưng đây là chuyện của công việc, tôi không muốn liên quan đến em" Kamol nhắc lại một lần nữa để Kim hiểu. Hắn cũng không phải là người giỏi giải thích mọi chuyện, sau khi nghe Kamol nói, Kim đã rất sốc, cũng như nhìn Kamol với ánh mắt kinh ngạc. Thậm chí tim Kamol co thắt một chút khi nhìn thấy ánh mắt của Kim.
"Công việc của anh? Tất cả là do anh," Kim nói một cách mỉa mai, trước khi quay người và bước lên cầu thang vào phòng ngủ.
Kamol xoa mặt căng thẳng, tâm trạng rối bời, không muốn thân thiết quá với Kim cũng không muốn làm Kim tức giận nữa nên Kamol quay lại xe, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ vào và nói với Kim.
Về phần Kim, khi vào phòng cậu lặng lẽ ngồi ở cuối giường nhìn ra cửa, không thấy Kamol, người luôn theo sát cậu mỗi khi Kim bước đi như bây giờ.
*CỐC CỐC*
Có tiếng gõ cửa của Kim khiến cậu cau mày ngạc nhiên, vì nếu là Kamol thì hắn đã mở cửa mà không cần gõ cửa. Dáng người mảnh khảnh bước ra mở cửa và thấy đó là cấp dưới của Kamol.
"Chuyện gì?" Kim hỏi.
"Sếp kêu tôi lên lầu và bảo ngài ngủ trước đi, sếp sẽ nói về công việc ở văn phòng và anh ấy không biết khi nào anh ấy mới về" Lop nói khiến Kim đứng yên, mắt cậu nóng lên ngay lập tức.
(Làm vậy để chi??????)
"Ừm, cảm ơn" Kim nói rồi lập tức đóng cửa lại. Cậu đứng nắm chặt tay lại, hàm răng xinh đẹp cắn chặt môi.
"Anh định từ nay về sau sẽ giữ khoảng cách phải không?" Kim lẩm bẩm một mình, trước khi đi tắm để tắm rửa sạch sẽ. Sau khi tắm rửa và thay quần áo, Kim nằm lại trên chiếc giường rộng, nhìn đồng hồ trên bức tường phòng ngủ. Cậu cứ trằn trọc trở mình trên giường, không tài nào chợp mắt được. Lòng Kim lo lắng không biết mấy giờ Kamol về. Kim nhìn đồng hồ cho đến khi cơ thể bắt đầu buồn ngủ, lần cuối cùng cậu nhớ trước khi ngủ là năm giờ rưỡi.
_______________________
Ánh mặt trời chiếu vào mặt Kim vì đêm qua không đóng rèm khiến cô thức giấc. Thân hình mảnh khảnh uốn éo đi tìm Kamol như mọi ngày nhưng không thấy cậu đâu. Cậu đứng lặng người khi mở mắt ra, bên Kim vắng tanh, không có dấu hiệu gì cho thấy Kamol đã ngủ. Nhíu mày, Kim tiến lên nhìn đồng hồ và nhận thấy đã quá trưa, Kim dậy, vừa rửa mặt xong xuống nhà ngay.
"Khun Kim tỉnh chưa? Dì chuẩn bị đồ ăn rồi. Con có muốn ăn không? Dì hâm nóng cho con" Dì Nee nói khi thấy Kim từ trên tầng cao đi xuống.
"Không dì, Lop lại đây" Kim đáp với dì trước khi gọi Lop đang đi qua phòng khách, Lop tiến lại gần Kim.
(Quyền lực ghê)
"Vâng, Khun Kim" Lop trả lời.
"Kamol ở đâu?" Kim hỏi ngay.
"Anh ấy đang ở trong văn phòng" Lop trả lời
"Kể từ tối qua?" Kim hỏi lại.
"Vâng" Lop trả lời ngắn gọn.
"Vậy khi nào thì anh ta trở lại?" Kim hỏi.
"Tôi không biết" Lop trả lời một cách chân thành, bởi vì anh thực sự không biết khi nào ông chủ của mình sẽ trở lại. Kim cau mày.
"Ừm, cảm ơn rất nhiều" Kim nói và để Lop tiếp tục với nhiệm vụ của mình.
"Sao vậy? Sắc mặt của Kim không tốt chút nào", người dì quan tâm nhìn thấy sắc mặt của Kim đã hoàn toàn nản lòng hỏi.
"Không có gì, con lên lầu tắm rửa trước đi, dì ăn trưa trước đi" Kim nói trước khi lên phòng cùng bà dì nhìn cậu lo lắng.
Cả ngày hôm đó, trông Kim không vui vẻ gì đến tận khuya, trong khi Kim đang xem TV thì Kom bước vào.
"Cậu Kim" Kom gọi Kim khiến Kim quay lại và nhìn, mong gặp Kamol, người có lẽ đang đi theo Kom.
"Còn sếp của anh?" Kim hỏi trước khi anh có thể nói bất cứ điều gì.
"Anh ấy vẫn đang ở văn phòng, anh ấy đang gọi mọi người đến một cuộc họp về chuyện tối qua", Kom trả lời.
"Hắn không về nhà à?" Kim hỏi, giọng cậu ấy như vỡ vụn.
"Có nhiều việc cần phải làm, anh ấy có thể ở văn phòng lâu, nhưng anh ấy rất lo lắng cho Khun Kim" Kom chân thành nói, Kim cười nhẹ.
(Có không giữ là mất khỏi tìm đó)
"Lo lắng? Nhưng anh không tới chăm sóc tôi. Đã xảy ra chuyện gì?" Kim hỏi, tuy trong lòng có chút bực mình.
"Tôi đã liên lạc với Day rồi, bây giờ anh ấy đang đi nghỉ ở Kho Chang và anh ấy bảo tôi đưa Kim đến đó. Dù sao thì tối nay, Khun Kim phải chuẩn bị quần áo trong vài ngày, rạng sáng mai chúng tôi sẽ đưa cậu đến đó" Kom nóinkhiến Kim nhìn khó hiểu và nghiến răng.
"Anh có điện thoại bên mình không? Kim hỏi một cách sắc bén.
"Có" anh đáp nhẹ nhàng.
"Vậy thì gọi cho sếp của anh, tôi có chuyện cần nói với hắn" Kim trả lời nên Kom lấy điện thoại gọi cho cậu, một lúc sau, Kamol mới trả lời.
"Sao vậy, Kom" Kamol nói.
"Ừm, Khun Kim sẽ nói chuyện với sếp một chút" Kom vừa nói vừa đưa điện thoại cho Kim rồi bước đi một chút để Kim có thể dễ dàng nói chuyện với Kamol.
"Khun Kamol" Kim gọi người kia bằng một giọng khó chịu.
"Xin chào Kim" giọng nói của Kamol đến tai Kim khiến cậu mím môi, bởi vì giọng điệu của Kamol có vẻ hơi mệt mỏi.
"Vì vậy, anh có chắc là anh sẽ gửi tôi với Day?" Kim hỏi với giọng không hài lòng, mặc dù cậu ấy rất lo lắng cho Kamol.
"Có," Kamol trả lời ngắn gọn.
"Tốt thôi !! Nếu đó là quyết định của anh, thì anh không cần phải quay lại vì tôi, đồ ngốc!" Kim hét lên một tiếng rồi kết thúc cuộc gọi ngay lập tức rồi bực bội dúi điện thoại vào tay Kom, vừa đi vừa giậm chân về phòng ngủ.
…
…
…
Kim đã bỏ cuộc gọi dù họ chỉ nói chuyện nhỏ nên Kamol đã gọi lại vào số của Kom.
"Vâng, thưa ngài" giọng của Kom trả lời cuộc gọi.
"Kim sao rồi?" Kamol ngay lập tức hỏi về Kim.
"Khun Kim đã lên phòng rồi, anh ấy có vẻ rất tức giận" Kom thông báo với sếp, mặt Kamol dịu đi một chút.
"Chắc em ấy rất giận tôi" Kamol trả lời.
"Có lẽ, tuy nhiên, về điều đó, Kim đã hỏi Lop về việc sêdp sẽ về nhà khi nào và khi Lop nói với anh ấy rằng cậu ấy không biết, Khun Kim càng tức giận hơn" Kom thông báo cho hắn ta những gì Lop đã nói với cậu.
"Dù sao thì, các cậu sẽ chăm sóc rm ấy vào ngày mai" Kamol trả lời
"Vâng, thưa ngài" Kom trả lời trước khi Kamol cúp máy. Cho dù hắn muốn nói chuyện với Kim thế nào, cậu vẫn rất tức giận. Và vì hoàn cảnh này, Kamol không thể hòa giải với Kim như trái tim hắn mong muốn.
Ôi, làm sao em không biết rằng tôi nhớ em? Em không biết tôi muốn ôm em đến mức nào sao Kim? Kamol tự nhủ trong sự vắng vẻ của văn phòng.
__________________________
"Khun Kim, cậu chuẩn bị đồ chưa?" Kom hỏi vào sáng sớm ngày hôm sau.
"Hmm" Kim đáp từ cổ họng, Kamol không về nhà tối qua. Chỉ có cấp dưới của Kamol đã mang quần áo đến để thay trong văn phòng.
"Đáng lẽ tôi đã đưa Khun Kim, nhưng tôi sẽ để Kick làm tài xế đưa cậu đến nơi Day.đang ở, nơi này là ở đây" Kom nói lại, đưa cho Kim một tấm bản đồ có đánh dấu khách sạn trên đó. Kim nhận lấy nhưng chưa kịp nói gì đã bước ra xe.
"PKom, tôi nghĩ Khun Kim đã nổi khùng với Khun Kamol rồi"