"Khun Kim có lo lắng cho tôi không"- Kamol hỏi để chắc chắn rằng mình đã nghe đúng.
"Ai quan tâm? Tôi không quan tâm, chỉ là tôi không vui" Kim hét lên phớt lờ những gì cậu đã nói lúc trước. Cậu quay lưng lại với Kamol và Kamol mỉm cười hài lòng trên khóe môi.
"Này, em giận tôi đấy à? Đó là lí do em không nhận cuộc gọi của tôi?" Kamol lẩm bẩm, Kim ngập ngừng tìm lời lẽ để tranh luận với Kamol.
"Tôi rất vui vì em cảm thấy như vậy," Kamol nói một lần nữa khiến Kim cau mày bối rối.
"Bởi vì anh hạnh phúc?" Kim hỏi, Kamol kéo cậu vào lòng và ôm chặt lấy eo cậu. Kim vùng vẫy một chút, nhưng vẫn đứng yên, chỉ vì cảm thấy mình đã chiến đấu đủ.
"Tôi rất vui vì điều đó khiến em biết rằng mình cũng muốn trở thành một phần trong cuộc sống của tôi" Kamol nói với giọng nghiêm túc, Kim im lặng một lúc với tim đập thình thịch, mặt cậu nóng đến mức phải quay lại. đi xa.
"Tôi hơi khó chịu" Kim nói nhỏ và Kamol cười trong cổ họng và giả vờ im lặng không nói gì nữa, cho đến khi Kim cau mày.
"Ồ, sao anh im lặng vậy, Kamol? Nói gì đó đi" Kim hét vào mặt hắn ta.
"Tôi nên nói gì đây? Chà, em nói như không thực sự muốn nghe tôi nói, nên tôi không biết phải nói gì. Bởi vì nếu em nói như vậy, có lẽ em sẽ không quan tâm" Kamol giả vờ nói. Kim mím môi.
"Khun Kamol! Anh không cần phải giả vờ như không biết gì, tại sao anh lại thích trêu đùa tôi như vậy? Tôi không muốn nói chuyện, tôi không muốn nói gì cả, tôi thực sự không muốn để biết" Kim ngay lập tức hét lên trước bóng dáng cường tráng, cũng như giả vờ đứng dậy khỏi lòng hắn, nhưng Kamol đã ôm cậu chặt hơn.
"Hum, đừng giận, tôi đang hỏi em, em có thực sự muốn biết về tôi không? Em có thực sự muốn biết chuyện gì đang xảy ra với tôi không, Kim?" Kamol hỏi lại, Kim có chút im lặng.
"Như vậy, tôi có tư cách biết?" Kim nghiêm giọng hỏi, hai người ngồi im lặng nhìn nhau một lúc.
"Em có thể biết mọi thứ về tôi, Kim. Tôi xin lỗi nếu những gì tôi đã nói trước đây về ông Cheng khiến em cảm thấy tồi tệ. Nhưng tôi nói thẳng với em, tôi không nghĩ về bất cứ điều gì. Ngoài ra, từ thực tế là tôi không muốn em nhúng tay vào" Kamol thẳng thắn nói, Kim im lặng lắng nghe.
"Vậy anh định nói cho tôi?" Kim tò mò hỏi.
"Em cho tôi ngủ với em nhé?" Kamol hỏi lại, Kim cau mày.
(Kim: Chê nha)
"Có khi nào tôi ngăn cản anh?" Kim đáp lại, khiến Kamol cười nhẹ.
"Vậy tôi sẽ nói với em khi tôi quay lại, trước tiên tôi muốn quan tâm đến những gì đã xảy ra lúc trước, đợi tôi một chút" Kamol nói khi nhận ra rằng mình phải đối phó với cấp dưới của Danai trước.
"Tôi sẽ đi" Kim nói ngay lập tức, Kamol hơi nhướng mày.
"Tại sao lại đi? Em không phải đi, a, đừng than thở. Tôi không muốn em đi bởi vì em vừa mới trải qua rất nhiều, hiện tại tôi muốn em ngủ chờ tôi. Hãy là một em bé ngoan và ngủ tiếp đi, khi nào xong việc tôi sẽ ôm em nhé?" Kamol nói trước khi do dự một lúc, Kim do dự một chút trước khi gật đầu xác nhận.
"Được rồi" Kim đáp, khiến Kamol mỉm cười.
"Mọi thứ dễ dàng như thế này, rất dễ thương, em biết không? Hmm" Kamol nói, mỉm cười đáp lại.
"Đủ rồi Kamol, anh đã nói tôi sẽ đối phó với những người đó? Vậy anh đang làm gì với bàn tay đó?" Kim nói nắm tay Kamol xoa đi xoa lại vòng eo thon gọn của Kim.
"Ừm, tôi chỉ quậy phá một chút thôi, ghen à?" Kamol giả vờ hỏi.
-------------
T / N: Kamol hỏi liệu Kim có ghen khi hắn đi với người khác và không ở bên cậu ấy, nhưng tôi không chắc hắn có muốn nói vậy không.
-------------
"Anh không cần phải nói chuyện, đi làm gì thì làm đi, tôi đi ngủ đây" Kim nói, từ chối khi cố gắng che đi cái nóng trên mặt. Kamol khẽ mỉm cười khi cúi xuống hôn nhẹ lên đôi má căng bóng của Kim và để. Kim hãy thư giãn. Sẽ đi xuống khỏi lòng bạn.
"Vậy tôi đi một lát, nếu em buồn ngủ thì em ngủ trước đi, không cần phải đợi, được không?" Kamol nói khi đứng dậy.
"Tôi sẽ không đợi anh" Kim trả lời, Kamol chỉ mỉm cười trước khi đi về phía cửa phòng ngủ với Kim theo sau và đưa hắn ta đến trước cửa nhà.
Trước biệt thự có hai thuộc hạ của Kamol đang đợi hắn.
"Em có thể vào đi" Kamol nói để Kim quay lại, Kim bất động trước cửa mím môi khẽ nói điều gì đó.
"Anh có thể nói chuyện tử tế với những người đó không? Đừng làm bất cứ điều gì gay gắt, đôi khi cấp dưới hoặc nhân viên không thể làm trái lệnh của sếp của họ" Kim nói bằng lời của mình, Kamol nhướng mày.
"Nhưng đôi khi, một số cấp dưới làm nhiều hơn mệnh lệnh của sếp, hãy nói rằng tôi sẽ thẩm vấn họ trước, nếu họ không trả lời tôi thỏa đáng, tôi phải tuân theo quy định, Kim" Kamol nói với giọng nghiêm túc. Kim thở phào nhẹ nhõm trước khi rời đi với chìa khóa của mình và giao chúng cho Kamol.
"Lấy chìa khóa đi, nếu tôi ngủ quên thì làm sao anh ngủ được? Tôi không mở cho anh" Kim nói nhẹ nhàng, Kamol mỉm cười và lấy chúng từ tay cậu trước khi Kim lao vào phòng và đóng cửa lại. Cánh cửa ngay lập tức, Kamol nhìn vào cánh cửa nơi Kim biến mất và cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm vì đã nhanh chóng đến giúp Kim, bây giờ cậu ấy đã an toàn.
Kamol đến một nơi khác mà hắb ta đã mở cho thuộc hạ của mình, họ có thể thẩm vấn người của Danai.
"Sawatee Kab" Kamol chào khi hắn bước vào nhà và thấy cấp dưới của mình đang đứng và những người khác tản ra xung quanh các góc phòng, ở giữa phòng, cấp dưới của Danai đang trong tình trạng bối rối.
"Chúng tôi đang đợi sếp quyết định sẽ làm gì với những người này" Kom nói, Kamol đi đến và ngồi trên ghế sofa trước mặt những thuộc hạ của Danai với vẻ mặt điềm tĩnh. Hắn nhìn họ một cách mãnh liệt, biểu cảm của hắn khác hẳn với vẻ mặt khi anh ấy ở với Kim.
"Tao sẽ không hỏi quá nhiều, mệnh lệnh của ông chủ mày là bắt vợ tao, Kim, đúng không?" Kamol trầm giọng nói, thuộc hạ của Danai nhìn nhau không tin, tay của những người đó đang bị quấn dây thừng.
"Ồ, mày có thể chậm rãi phản ứng, chậm rãi chữa khỏi ngón tay không phải bị gãy sao?" Kamol hỏi và gật đầu về phía bàn tay của một trong những người bị trói có ngón tay bị gãy.
"Anh đang nói là sẽ để chúng tôi đi?" Thuộc hạ khác của Danai hỏi.
"Tao sẽ trả tự do cho mày và sẽ chăm sóc cho mày. Nhưng đổi lại, sẽ nói cho tao tất cả mọi thứ?" Kamol hỏi với đôi mắt nheo lại hoàn toàn.
"Này, trả lời sếp" một thuộc hạ của Kamol đá vào lưng người bên kia và buộc anh ta phải trả lời.
"Ồ vâng, vâng, Khun Danai muốn bắt cóc vợ ngài" người kia trả lời.
"Ủa, sao hắn lại suy nghĩ hời hợt như vậy? Kẻ phản diện của bộ phim bắt được điểm yếu của người khác rồi để bên kia phát hiện ra. Sau đó đưa ra lời đề nghị đổi lấy con tin, tao phát ngán với cái trò đùa này của luôn luôn" Kamol nói với giọng than vãn.
"Sao hắn không đến hỏi thẳng? Nếu muốn làm ăn với tao, có lẽ tao sẽ vui lòng giao cho hắn mà không cần hy sinh xương máu như thế này." Kamol đáp, bên kia ngồi lặng thinh vì không vào một vị trí để yêu cầu nhiều.
"Haizz, lấy điện thoại ra gọi cho sếp và đưa cho tao, nói với hắn ta là có người muốn nói chuyện" Kamol nói, cấp dưới của Danai ngập ngừng nhìn nhau, nhưng nhận được một cái vỗ đầu mạnh mẽ, họ tìm kiếm bên trong điện thoại của họ từ túi quần của anh ấy.
"Đưa nó cho tôi, không mất nhiều thời gian đâu." Kom lẩm bẩm trước khi tiếp tục tìm số của Danai cho đến khi anh tìm thấy nó.
"Sếp sẽ gọi cho anh ta bây giờ,?" Kom hỏi, Kamol gật đầu.
"Bấm gọi và mang cho tôi" Kamol trả lời, Kom bấm gọi và khi nghe thấy âm báo chờ, anh đưa máy cho Kamol. Kamol nhấc điện thoại và đợi để nói chuyện với Danai.
"Được rồi?" Giọng kia nhấc máy và hỏi ngay, Kamol nở một nụ cười nhẹ.
"Được rồi, Danai," Kamol lạnh lùng đáp, khiến người đối diện lặng đi khi biết đó không phải là giọng của thuộc hạ.
"Anh..." Danai có vẻ ngập ngừng, gã không chắc người đang nói chuyện là ai.
"Mày đang nói không nhớ giọng nói của tao sao?" Kamol hỏi lại.
"Kamol" Danai nói với một giọng trầm, lão biết rằng cấp dưới của mình chắc chắn đã làm sai.
"Làm thế nào mà mày có được số này để gọi?" Danai hỏi để chắc chắn.
"Thuộc hạ của tao đã tìm thấy nó trong túi quần của cấp dưới, vì vậy chỉ cần bấm để gọi" Kamol bực bội trả lời trước khi nghe thấy một tiếng gầm gừ lớn từ người kia.
"Ơ, thuộc hạ của mày yếu lắm, nhưng đừng lo, tao sẽ giết chúng. Như thế này sau này chúng sẽ không gây rắc rối cho mày nữa. Có lẽ tao sẽ trát xi măng rồi ném xuống biển" Kamol nói Bằng một giọng nói trầm thấp, hắn ta vẫn giữ một vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi, giữ bình tĩnh khi nói chuyện với kẻ thù của mình.
"Nhưng ai đó đã yêu cầu tao đừng làm điều gì đó quá khó, vì vậy tao không nghĩ đến việc làm điều đó. Nhưng... điều đó không có nghĩa là tao sẽ không làm bất cứ điều gì" Kamol nói và Danai lắng nghe trong im lặng.
"Tao chỉ gọi điện thoại nói với mày là tao đang phái thuộc hạ tới tìm mày, mong mày tiếp đón tốt, Danai" Kamol nói xong cúp máy, sau đó quay lại nhìn thuộc hạ của Danai.
"Thế này, mày cứ đến mức thôi, khó đến mức nào? Chủ nhân của mày không thể nghĩ đến điều đó, chủ nhân của mày thật là nghịch ngợm (?)" Kamol nói trước khi đứng dậy và bước đi, hắn đi đi lại lại trước mặt Danai cấp dưới.
"Kom, hãy gọi mọi người, gọi bác sĩ để xem những triệu chứng này, vì có người bị gãy ngón tay ở đây, hãy bảo anh ấy chuẩn bị dụng cụ và giúp họ băng bó vết thương ", Kamol dẫn lời một bác sĩ nổi tiếng trong lĩnh vực này cho biết nó trước khi nhìn vào khuôn mặt của người mà Kamol nắm tay.
"Mày có biết rằng kẻ bạo hành vợ tao, họ chỉ có một kết cục không?" Kamol hỏi, nhìn Kom với vẻ không tin, nhưng Kom không dám nói gì hay hỏi gì, Kamol bắt đầu nắm lấy ngón tay của người kia.
"Nhưng mày không đủ can đảm để chạm vào vợ tao" Kamol nói với giọng điệu chế giễu.
"Tao sẽ phải xin lỗi tụi mày, tao mong tụi mày hiểu rằng tao thực sự không phải là một người tử tế" Kamol nói trước khi mọi người kịp phản ứng.
Sau đó là âm thanh của một thứ gì đó vỡ nát và một tiếng hét lớn.
"Aaaaaahhhhh" tiếng hét vang lên cùng với cơ thể thuộc hạ của Danai quằn quại với máu đổ ra từ bàn tay của anh ta từ con dao sắc nhọn đang chìa ra và đợi không ai để ý, Kamol nắm lấy và cắt ngón tay của thuộc hạ Danai cho đến khi anh ta tách nó ra hoàn toàn. Trước khi vượt qua những thuộc hạ còn lại của Danai, tất cả họ sẽ phải đối mặt với số phận giống nhau, một tiếng kêu đau đớn vang vọng trong ngôi nhà.
(Bạn Vegas hả? Sợ hãi quá)
"Haizz, nếu tôi giết họ, cậu sẽ không phải ngồi xuống và chữa trị cho anh ta, nhưng tôi có thể làm gì đây? Kim không muốn tôi làm điều gì đó quá đáng sợ" Kamol nói khi hắn ta rửa sạch vết máu trong bồn rửa mặt, trong phòng tắm, Kom đang cầm một tấm vải chờ đưa cho hắn. Thuộc hạ của Kamol hiện đang cầm máu của thuộc hạ Danai và chờ bác sĩ đến.
Kamol quay lại nhặt mảnh vải mà Kom đưa cho mình và lau tay.
"Hãy để mọi người lấy ngón tay của chúng, và gửi chúng cho Danai trước, nói với ông ta rằng chúng tôi sẽ lấy chúng sau" Kamol nói nhỏ, Kom ngay lập tức cúi đầu và chấp nhận mệnh lệnh.
_____________________________
-"Sếp sẽ về nhà với Khun Kim chứ?" Kom hỏi khi Kamol đang rửa tay và lau chùi.
"Chà, tôi đã quyết tâm quay lại, nhưng tôi nghĩ chúng ta sẽ ngủ ở đây," Kamol nói.
"Tôi muốn ngủ ở đây với sếp trong trường hợp khẩn cấp," Kom trả lời vì anh ấy lo lắng cho ông chủ của mình.
"Vậy cậu định ngủ ở đây sao? Ngủ ở đây không khó chịu hơn sao?" kamol hỏi
"Thưa sếp, tôi có thể ngủ ở bất cứ đâu" Kom nói với một nụ cười nhẹ trên môi trước khi Kamol nhẹ vỗ vai Kom.
(Có khi nào Kom thích Kamol không? Ui sợ ma ghê)
"Vậy thì đi" Kamol trả lời trước khi rời đi và nói chuyện với những thuộc cấp khác một lúc và bước đi mang theo đồ đạc cá nhân của mình đã chuẩn bị sẵn trong xe, trước khi bước vào phòng của Kim.
Bóng dáng mạnh mẽ mở cửa ra, phát hiện đèn đã tắt, chỉ có ánh đèn cam dịu trên tủ đầu giường đang sáng. Dáng người mảnh khảnh của Kim nằm trên giường đắp chăn, mắt nhắm nghiền. Hắn cởi áo, lấy đồ dùng vệ sinh đi tắm và thay quần áo vào phòng tắm. Sau khi tắm xong, hắn quay lại bước đến chiếc giường lớn, Kamol ngồi xuống nhìn khuôn mặt nhẵn nhụi đang say giấc nồng, khẽ mỉm cười thầm nghĩ. Kim hẳn đã khá mệt mỏi.
Kamol nằm xuống nệm. Cảm giác có người di chuyển bên cạnh khiến Kim mở mắt.
"Tôi đã khiến em dậy?" Kamol hỏi nhỏ.
"Anh trở về khi nào?" Kim khẽ hỏi.
"Một phút trước" Kamol đáp nằm xuống bên cạnh Kim rồi kéo thân hình nhỏ bé vào lòng ôm sát vào ngực. Kim vẫn run rẩy rúc vào lòng ngực ấm áp thường ngày của Kamol, Kamol nhẹ nhàng hôn lên trán Kim và từ từ nhắm mắt lại.
-"Tối nay tôi sẽ cho em ngủ yên, ngày mai hãy nói chuyện đó đi" Kamol thì thầm vào tai Kim một cách nhẹ nhàng.
"Hừm" một tiếng rên rỉ từ cổ họng Kim, mặc dù mắt cậu ấy đã nhắm lại, khiến Kamol mỉm cười khi nhìn thấy đôi má thơm đó.
"Này, em đi lạc