"Ồ, tôi cũng mua một ít ngao ngọt. Anh có thể ăn chúng không?" Kim hỏi Kamol lần nữa, Kamal gật đầu.
"Còn Kom và Baiboon thì sao?" Kamol hỏi về cấp dưới của mình.
"Họ đi mua đồ ăn nhẹ. Họ sẽ quay lại sớm", Kim trả lời. Kamol nhìn Kim. Giờ hắn không muốn nghĩ nhiều vì đã đưa Kim đi nghỉ.
"Trời nóng, trước tiên có muốn uống chút gì không?" Kamol hỏi với giọng lo lắng. Kim ngồi xem menu đồ uống rồi gọi trà xanh đá ra ngồi uống.
Khi mọi người đã làm xong, họ trở về phòng của mình. Kim lên lầu thay bộ quần áo bình thường trong phòng và ngồi với mọi người ở hiên trước.
Kamol để cấp dưới của mình nghỉ ngơi thoải mái. Mọi người không cần phải chăm sóc họ nhiều, nhưng thuộc hạ của Kamol không đi xa đến khu phố vì họ vẫn quan tâm đến ông chủ của mình.
"Ai đi chơi thuyền chuối?" Kim chỉ ra biển và thấy một nhóm thanh niên khoảng 4-5 người chuẩn bị lên thuyền chuối.
"Các chàng trai" Kamol trả lời khi anh nằm xuống chiếc ghế dài có một số bóng râm. Sau đó Kim ngồi vào ghế bên cạnh.
"Ai bảo em ngồi đó, lại đây ngồi đi" Kamol vỗ vào chỗ trống trên ghế bành. Kim nhìn Kamol đầy hoài nghi. Bây giờ Kamol đã thay trang phục giản dị bình thường: áo sơ mi trắng polo, quần bơi màu xanh đậm đến đầu gối với kính râm màu nâu.
"Sẽ không thoải mái lắm" Kim cười nói.
"Không khó chịu đâu. Ghế khá rộng." Kamol nói với một nụ cười. Kim do dự một chút, nhưng ngồi vào chỗ trống trên ghế dài của Kamol. Kamol mỉm cười nhìn Kim nằm xuống bên cạnh mình. Kamol để Kim dựa vào bờ vai vững chãi của mình. Kim đeo một cặp kính vào.
"Tôi mừng vì trời không quá nóng" Kim nói nhỏ.
"Em thích nó không?" Kamol hỏi. Kim, người đang nằm nhìn ra biển, gật đầu.
"Khun Kamol, tôi muốn đi chơi với họ" Kim chỉ vào nhóm của Lop đang chơi trong những chiếc thuyền chuối.
"Hãy đến đó và chơi. Tôi sẽ chơi với em" Kamol đáp, và Kim ngay lập tức nhìn Kamol.
"Anh có định chơi thuyền chuối không?" Kim hỏi với vẻ hoài nghi, Kamol gật đầu.
"Kỳ lắm à?" Kamol hỏi.
"Thật kỳ lạ, tại sao nó sẽ không kỳ lạ? Ai có thể nghĩ rằng một tên lưu manh trong bộ com-lê và cà vạt như anh lại có thể làm ra chuyện như thế này?" Kim cười nói.
"Tôi thậm chí còn không mặc đồ" Kamol cũng nói đùa.
"Vậy là anh rất muốn chơi với tôi?" Kim hỏi lại, chỉ để chắc chắn. Kamal đồng ý. Sau đó Kim quay đầu nhìn lại nhóm của Lop.
"Ok, tôi cũng có thể chơi với ann" Kim đáp lại với một nụ cười mà Kamol không biểu lộ. Vì Kim đang tưởng tượng cảnh Kamol chơi trên thuyền chuối và những người khác sẽ phản ứng như thế nào. Một lúc sau, Baiboon tiếp cận Kim.
"Hai người muốn uống gì, PKim và Khun Kamol?" người thanh niên hỏi, nhưng với vẻ mặt chán nản.
"Tôi muốn một ly bia lạnh" Kamol trả lời, cho đến khi Kim quay lại nhìn hắn với đôi mắt xanh lục.
"Trời chưa tối, Kamol, hãy uống tối nay. Mang cho bọn anh hai ly nước ép trái cây. Nhưng đây là gì? Tại sao em lại làm ra vẻ mặt đó? Ai đã làm điều này với em?"
"Xin lỗi. Bây giờ nhóc không biết bơi", Kom vừa bước vào nói, khiến Baiboon trở nên khom lưng hơn trước, nhưng Kim thấy dễ thương hơn là khó chịu.
"Vậy tại sao PLop lại có thể chơi được?" Baiboon tò mò hỏi.
"Chậc chậc, bọn khốn kiếp đó, chịu được nắng mưa, không dễ đâu, nhưng nếu bây giờ chơi đùa, chắc chắn sẽ phát bệnh." Kom nói, khiến Baiboon do dự.
"Không, Baiboon muốn bơi ở biển mỗi ngày", người thanh niên nói.
"Vì vậy, en phải làm những gì PKom nói với em, biết đấy," Kim nói. Baiboon gật đầu.
"Mm, vậy Baiboon sẽ mang nước hoa quả cho PKim và Khun Kamol"
"Ồ, Kom. Hãy để ai đó lấy bếp từ kho và đặt nó trên bãi biển trước nhà. Buổi tối chúng ta có thể nướng hải sản cùng nhau," Kamol ra lệnh. Kom khẽ cúi đầu và bước đi. Kamol chăm sóc cấp dưới của mình. Sau đó hắn quay lại nhìn Kim đang nằm trên tay mình.
"Kim, tôi có thể hỏi em một điều được không?" Kamol nói.
"Cái gì?" Kim hỏi.
"Giả sử Baiboon là con trai của em. Vậy em muốn loại con rể nào?" Kamol hỏi, Kim cười khẽ trong cổ họng.
(Ủa)
"Tại sao anh lại hỏi như vậy? Anh không nghĩ rằng Baiboon đã có vợ sao?" Kim cười hỏi.
"Vậy em nghĩ Baiboon sẽ có thể tìm được một người vợ?" Kamol hỏi lại.
"Không, tôi không chắc. Khi Baiboon lớn lên, em ấy có thể là một thanh niên cao ráo, đẹp trai" Kim đùa.
"Nhưng tôi không nghĩ nó sẽ lớn hơn nữa" Kamol trả lời một cách suy đoán. Kim đứng đó cười.
"Nhưng nếu anh hỏi tôi muốn loại con rể nào. Tôi muốn có một người mạnh mẽ", Kim nghiêm túc nói. Kamol nhướng mày một chút.
(Kom: ????)
"Tại vì?" Kamol tò mò hỏi.
"Tôi nghĩ Kom sẽ chăm sóc Baiboon tốt. Nếu Baiboon là con trai tôi, tôi sẽ tin tưởng người đó sẽ chăm sóc con trai tôi. Dù họ là đàn ông, nhưng tôi không thể không lo lắng về điều đó. Nếu Kom tiếp tục hãy làm việc trong ngành công nghiệp này như anh. Vậy một ngày nào đó, nếu có sự cố xảy ra, Baiboon sẽ làm gì? " Kim cuối cùng trầm giọng nói. Kamol bắt gặp giọng điệu của Kim.
"Nếu ngược lại thì sao? Nếu tôi mắc sai lầm, em sẽ làm gì ..." Kamol hỏi.
A" Kamol hơi rùng mình, không ngờ Kim thúc mạnh vào bụng hắn.
"Đừng nói vậy nữa nếu anh muốn tôi nổi điên" Kim nghiêm giọng.
"Tôi cũng muốn biết. Em sẽ cảm thấy thế nào? Em sẽ vui hay buồn?" Kamol hỏi khi Kim mím môi. Đôi mắt nhìn chằm chằm mang theo sự xen lẫn giận dữ và run rẩy.
"Anh có muốn tôi thực sự tức giận?" Kim nói thẳng. Kim cảm thấy đau nhói trong tim khi cậu tưởng tượng rằng, nếu một ngày, điều gì đó xảy ra với Kamol. Nhưng những gì Kim biết là cậu ấy không muốn bất cứ điều gì xảy ra với Kamol.
"Đừng làm bộ mặt đó, tôi chỉ nói điều này với em. Cuộc sống của chúng ta là bất trắc, chuyện gì cũng có thể xảy ra"- Kamol nghiêm giọng nói Kim quay đầu nhìn ban công không nói lời nào.
"Nước đã đến." Baiboon bước đến chỗ họ, cùng với hai ly nước ép trái cây. Kim ngồi trên chiếc ghế dài bên kia. Khiến Kamol hơi nhướng mày, Baiboon cũng có vẻ ngạc nhiên.
"Cảm ơn rất nhiều, Baiboon," Kim nói, với lấy một cốc nước để uống. Baiboon cảm thấy một bầu không khí kỳ lạ. Vì vậy, em vội vã. Kamol uống cạn ly nước hoa quả mà Baiboon đã rót, sau đó lên lầu ngồi trên ghế sa lon của Kim. Kim nhìn Kamol với ánh mắt dữ tợn. Kamol hôn lên cơ thể mảnh mai của cậu.
"Kim, đừng giận tôi vì chuyện này. Những gì tôi đã nói là chuyện mà mọi người phải giải quyết" Kamol nói với giọng nghiêm túc.
"Nhưng bây giờ có thực sự là chuyện để nói không? Anh nói sẽ đưa tôi đi du lịch, để thư giãn, tôi cần sự thoải mái. Tôi không ở đây để nói chuyện như vậy." Kim mắng Kamol bằng một giọng gay gắt, như một cái tát khó chịu vào lồng ngực rắn chắc của Kamol. Kamol nắm lấy tay Kim.
"Được rồi, đừng nói nữa. Hãy nói về Baiboon. Tại sao em cứ bắt chúng ta đánh nhau, hm?" Kamol cố gắng xoa dịu Kim.
"Vậy ai là người bắt đầu trước?" Kim lại nói.
"Tôi thừa nhận là tôi đã sai, bây giờ em đang nổi điên. Đừng làm bộ mặt đó. Nó không đáng yêu," Kamol nói, đưa một ngón tay dài lên trên đôi môi mỏng của Kim. Miệng của họ xích lại gần nhau một chút. Đôi mắt cậu tìm kiếm khuôn mặt của Kamol.
"Nếu không được nói chuyện trước khi nghe lời. Tối nay tôi sẽ đuổi anh ngủ với Kom. Vậy thì tôi sẽ đưa Baiboon vào ngủ với tôi" Kim đe dọa. Khiến Kamol mỉm cười một chút và cúi đầu xuống thân hình mảnh mai để hôn tiếp, nhưng Kim đã vươn tay đẩy ngực Kamol trước.
"Anh đang làm gì vậy? Chúng tôi đang ở phía trước của ngôi nhà," Kim nói. Mặt cậu lập tức nóng lên. Mặc dù cảm thấy bị xúc phạm bởi những gì Kamol đã nói trước đó, nhưng Kim vẫn dễ dàng bị choáng ngợp khi bị đối phương làm cho bối rối.
"Tôi muốn hôn em ngay bây giờ" Kamol nói, nắm lấy bàn tay đang áp lên một bên ngực của Kim. Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu.
"Thật là điên rồ, Khun Kamol. Ngay khi Baiboon bước ra và nhìn thấy chúng ta, trái tim em ấy sẽ tan nát." Kim nói vì sợ người khác nhìn thấy.
"Có lẽ trái tim tôi tan nát" Kamol lẩm bẩm, và Kim cau mày.
"Ann nói cái gì? Tôi nghe không rõ." Kim hỏi, vì cậu ấy không thể nghe rõ.
"Không có gì, tôi chỉ nói rằng em xấu tính. Tôi thậm chí không thể yêu cầu một nụ hôn," Kamol tiếp tục.
"Anh không cần phải đến đây trong chốc lát. Hãy ngồi vào chiếc ghế đó. Đừng ngồi với tôi, tôi cảm thấy không thoải mái", Kim nói để che giấu sự xấu hổ của mình.
"Gì? Em chỉ ngủ cùng ghế với tôi và không phàn nàn. Nào… Tôi cũng đi ngủ đây." Nói xong, Kamol lập tức nằm xuống đặt Kim trên ghế sa lông, cùng với thân hình mảnh mai của cậu để nằm đè lên cơ thể cường tráng của hắn.
"Này Kamol, uh, thả tôi ra. Anh không cần phải ôm tôi, đúng không? Thật kỳ lạ." Kim vùng vẫy nhưng Kamol ôm chặt lấy thân hình mảnh mai không chịu buông ra, đến khi Kim mệt quá nên cậu mới đồng ý nằm lên ngực Kamol.
"Anh thật điên rồ, một người đàn ông quyền lực, một tên thích sử dụng vũ lực," Kim nói, tiếp tục với Kamol.
"Nhưng em thích nó, phải không? Khi tôi dùng vũ lực với em" Kamol nói. Hắn khiến Kim nóng lên và bóp nát lồng ngực rắn chắc của Kamol vì thất vọng xấu hổ. Kamol cười khúc khích ở cổ họng. Hai người yên lặng trên chiếc ghế dài ngoài hiên nhà. Chỉ có thể nghe thấy tiếng gió yếu ớt và tiếng sóng vỗ.
...
...
...
"Kim ... Kim, dậy đi, có muốn đi bơi không?" Giọng nói của Kamol vang lên, khiến Kim, người đã chìm vào giấc ngủ, từ từ mở mắt ra. Kamol tháo chiếc kính mà Kim đang đeo để mắt cậu thích nghi với ánh sáng bình thường. Kim im lặng nhìn Kamol.
"Mấy giờ rồi?" Kim hỏi nhỏ.
"Đã bốn giờ rồi. Baiboon đã đến đây vài lần," Kamol cười nói khi Kim từ từ cúi người ngồi xuống.
"Tôi luôn nằm ở trên người anh, anh không mệt sao?" Kim hỏi, biết rằng mình luôn nằm trêb lồng ngực vững chắc của Kamol.
"Tôi không mệt. Em định mặc một bộ quần áo mới hay là đi chơi với bộ đồ này?" Kamol hỏi, ngồi dậy. Kim đứng dậy và xoay người để thoát khỏi tình trạng kiệt sức.
"Nên chơi bây giờ. Anh có thực sự muốn chơi với chúng tôi?" Kim hỏi lại, chỉ để chắc chắn. Kamol gật đầu trước khi nhìn Kim.
"Haha, anh già rồi, anh không thể tự đứng dậy được" Kim nói đùa. Nhưng cậu ấy đã đồng ý để Kamol đứng trên đôi chân của mình. Kamol cười khúc khích trong cổ họng và ôm lấy vai Kim, đi về phía nhóm cấp dưới của hắn đang ngồi trong sân giữa hai ngôi nhà. Baiboon cũng đang ngồi ở đó. Một số thuộc hạ của Kamol vẫn còn ướt sũng.
"Họ đã ngừng chơi?" Kamol hỏi.
"Không thưa ngài, chúng tôi vừa nghỉ ngơi," một trong những thuộc hạ của Kamol nói. Kim vẫy tay và yêu cầu Baiboon đến. Baiboon đi về phía Kim. Kim ôm vai chàng trai.
"Em