"Dạ?" Baiboon hỏi, người không thể nghe rõ vì em ấy đang hào hứng ăn kem trước mặt mình.
"Có ngon không?" Kom tránh lặp lại, đưa tay lên mặt với vẻ hoài nghi không hiểu tại sao mình lại phải nói những điều như vậy.
Baiboon dùng thìa xúc kem trước khi ăn với đôi mắt phát sáng.
"Nhóc khỏe không?" Kom hỏi.
"Rất ngon, Baiboon chưa bao giờ ăn món ngon như vậy bao giờ", người thanh niên nói trước khi nếm dâu.
"Ồ, tại sao nhóc lại khóc?" Kom ngạc nhiên hỏi khi Baiboon bỗng dưng nước mắt lăn dài trên má.
Không có tiếng nức nở, nhưng làm thế nào?
"Dâu tây ngon đến nỗi Baiboon không thể không khóc", người thanh niên đáp lại với vẻ ngây ngô, trước khi nở một nụ cười.
(Em nó đáng yêu quá)
"Vậy là nhóc thích dâu tây đúng không?" Kom hỏi lại.
"Dạ" người thanh niên trả lời trước khi đưa tay lên lau khô nước mắt một cách hờ hững.
Sau đó em ngồi xuống tiếp tục ăn kem. Kom nhìn biểu cảm của cậu nhóc đang từ từ ăn kem của mình nhưng anh nhất quyết không động đến phần dâu tây còn lại.
"Nhóc nói mình thích dâu tây, vậy tại sao nhóc không ăn?" Kom tò mò hỏi.
"Baiboon muốn ăn thịt chúng đến cùng, nhưng mà Baiboon không muốn chúng nhanh chóng hết"- Baiboon trầm giọng nói, khiến Kom nhìn em bằng ánh mắt dịu dàng.
"Hãy ăn chúng đi, nếu nhóc muốn ăn chúng một lần nữa vào một ngày nào đó, tôi sẽ dẫn nhóc quay lại" Kom trả lời. Baiboon ngẩng đầu lên để trừng mắt Kom trước khi hạ mắt xuống.
"Đó không phải là một ý kiến hay, Baiboon không muốn làm phiền PKom" Baiboon nói ra những gì em thực sự cảm thấy.
"Nhóc lại nghĩ nhiều rồi" Kom nói mà không hề nghiêm túc. Chờ đến khi Baiboon ăn hết kem, Kom đi thanh toán tiền rồi lấy đồ của Baiboon để đi mua đồ dùng học tập và đồng phục, tất cả là chọn đồ để học. Baiboon đã chọn những mặt hàng rẻ tiền, chẳng hạn như 10 cây bút tặng một chiếc, nhưng Kom luôn chọn mặt hàng chất lượng có giá cao.
Dù Baiboon sẽ hối hận nhưng Kom không đành lòng bỏ cuộc. Khi mua xong mọi thứ, Kom đưa Baiboon về nhà Kamol, bây giờ những món đồ họ mang theo cũng đã được đưa đến nhà bà.
"Yaha*" Baiboon vẫn cầm một số thứ họ mua trong tay, em ấy chạy đến và ôm chầm lấy bà của mình.
(*Yaha là một cách gọi trìu mến của bà)
"Con đã đi đâu vậy, Baiboon?" Người dì lo lắng hỏi cháu trai.
"PKom đưa con đi mua một số thứ và sau đó anh ấy thậm chí còn ghi danh cho con đi học" Baiboon trả lời bà của mình.
"Cậu có đưa thằng bé đi đăng ký không, Kom?" Dì Nee quay sang hỏi bóng dáng cao lớn mang theo giấy tờ của Baiboon đưa cho bà.
"Vâng, giống như dì đã dặn là vậy, nên tôi đưa nhóc ấy nhập học. Ngày mai tôi phải đi Hàn Quốc với Kamol, nên hôm nay tôi phải làm như vậy. Baiboon sẽ có thể đến trường đúng giờ"- Kom
"Cảm ơn rất nhiều, đây là một vấn đề khá lớn, tôi thực sự cảm kích nó" người dì nói với một chút cảm ơn.
"Baiboon, con đã cảm ơn P vì đã đưa con đi mua sắm nhiều thứ và đăng ký nhập học cho con chưa?" người bà nói với cháu mình.
"Cảm ơn PKom" Baiboon chấp tay tỏ lòng kính trọng với Kom và cho anh ấy trả lại cây cung
"Bà ơi, PKom cũng đưa Baiboon đi ăn kem với nhiều dâu tây, ngon lắm" cậu thanh niên quay sang bà của mình với vẻ mặt phấn khích, người dì quay lại mỉm cười và cảm ơn Kom.
"Đi cất đồ đạc vào chỗ của chúng ta rồi mang thẻ vào nhé Baiboon. Trong nhà đó có thêm hai người cô ở bên cạnh và trong nhà chúng ta chỉ có hai phòng. Thật ra thì con sẽ ở phòng cũ của mẹ con, chúng ta ngủ cùng nhau" người bà nói với cháu trai, Baiboon hơi sững người khi nghĩ đến mẹ mình.
"Đầu tiên cứ để đồ đạc trong phòng, sau đó đến gặp tôi ở ngôi nhà mái xanh, tôi sẽ nói cho nhóc ấy biết một chút về quy tắc ở đây." Kom trầm giọng nói.
"Vâng" Baiboon đáp trước khi Kom bắt đầu đi về phía nhà riêng của mình.
Dì Nee mang đồ của Baiboon vào phòng để sắp xếp.
Baiboon có biểu hiện hơi phấn khích vì có phòng riêng. Em ấy từng ở chung phòng với mẹ trong căn nhà thuê, mỗi khi nghĩ đến mẹ, trong lòng em lại cảm thấy áp lực.
Baiboon cất quần áo vào tủ, sắp xếp đồ đạc sao cho ngăn nắp. Về phần bà ngoại, bà nói với em rằng trước tiên bà phải làm việc tại một ngôi nhà lớn ở Kamol.
Bà ấy bảo Baiboon đi một mình với Kom. Baiboon ra khỏi nhà nhìn xung quanh, cậu thanh niên không nghĩ mình có thể đến đó. Nhóc ấy thích ngôi nhà, nó có nhiều cây xanh.
Có một khu vực để chạy và chơi, nhưng em cảm thấy căng thẳng vì những người đàn ông mặc đồ đen đi lại xung quanh, một số người đang ở trong nhà. Nhưng nghĩ đến PKom làm giảm bớt cảm giác hoảng sợ của mình một chút, Baiboon đã đi tìm ngôi nhà mái màu xanh như Kom nói.
Em đi khá xa vào khu vườn cho đến khi Baiboon dừng lại trước ngôi nhà, nó không quá nhỏ cũng không quá lớn. Nhưng cánh cửa đã đóng hoàn toàn. Người thanh niên vẫn chưa quyết định, em không dám động vào.
"Ối" Baiboon chợt rùng mình khi cánh cửa mở ra, để lộ dáng người cao lớn của chủ nhân ngôi nhà.
"Nhóc ở đây từ bao giờ vậy?" Kom hỏi khi thấy Baiboon đang đứng với vẻ mặt sợ hãi.
"Uh ... Nãy giờ rồi" Baiboon trả lời.
"Vậy tại sao nhóc không gõ cửa?" anh hỏi lại.
"Baiboon sợ PKom nghỉ ngơi nên không dám gọi" nam thanh niên nói thẳng.
"Lần sau có thể gọi, nhóc không cần phải lo lắng về điều đó" Kom nói một lần nữa trước khi dẫn Baiboon đến bàn bên cạnh ngôi nhà.
"Ngồi xuống và tôi sẽ nói cho nhóc những gì cần biết" anh nói một cách nghiêm túc, Baiboon ngồi ngay lập tức.
"Nhà của bà là nhà của nhóc. Về phần nhà lớn, nếu không có lý do thật sự thì nhóc không cần phải vào, hiểu không? Hay ít nhất là khi Khun Kamol gọi" Kom nói
"Vậy Baiboon không