"Gì ạ?" Jew hỏi, bối rối.
"Tôi hỏi Baiboon ở đâu. Cậu có đón Baiboon và đưa em ấy về nhà không?"
"Baiboon vẫn chưa về nhà sao PKom?" Jew lo lắng hỏi. Kom ngay lập tức bị sốc khi nghe những gì Jew nói.
"Jew, tôi đã bảo cậu đi đón Baiboon, và cậu đã không đi?" Kom hỏi với một giọng trầm.
"Em vẫn chưa làm xong những việc lặt vặt. Vì vậy, em đã gọi cho Baiboon để nói Baiboon hãy đợi. Nhưng Baiboon nói rằng một người bạn sẽ đưa về" Jew nói, lắp bắp. Bởi vì vào lúc này, đôi mắt của Kom nhìn anh một cách mãnh liệt.
(Kêu Lop là đón được rồi)
"Vậy thì tại sao cậu không gọi và nói cho tôi biết? Baiboon vẫn chưa về nhà, cậu biết không, chết tiệt" Kom đã rất lo lắng. Hình ảnh mạnh mẽ lập tức lấy điện thoại của chính mình ra gọi cho Baiboon.
...
Tru ... Tru ... Tru ...
Điện thoại của Baiboon đổ chuông khiến người thanh niên đang ăn đồ ngọt phải đứng dậy nhìn trước khi vội vàng trả lời cuộc gọi.
"P..." Baiboon thậm chí không có thời gian để trả lời bên kia.
("Baiboon đi đâu rồi?") một giọng nói the thé cất lên từ điện thoại khiến Baiboon giật bắn mình.
"Yah... ở chợ đêm ngay trước lối vào" Baiboon trả lời. Người thanh niên nghe thấy tiếng gầm gừ từ đầu dây bên kia.
("Em đang ở với ai?") Kom hỏi. Nó làm cho đôi mắt của Baiboon trở nên ấm áp.
"Em đi với Phai, chúng em đang trên đường về nhà" Baiboon nhẹ giọng đáp lại. Kom cảm thấy nước sôi bùng lên đột ngột khi anh biết ai đã đưa Baiboon về.
("Em đang ở đâu? Đợi anh bên đường, anh sẽ đến tìm em.") Kom lại nói.
"Baiboon sẽ về nhà sớm thôi" người thanh niên nói với giọng run run bởi vì Kom chưa bao giờ la mắng em như vậy trước đây.
(Chời ơi, cục vàng ngây thơ quá. Không biết phải làm sao với ẻm luôn)
("Anh nói đợi") Khi nói xong, Kom lập tức cúp máy. Có những giọt nước mắt trong mắt Baiboon.
"Cái gì vậy? PKom đã nói gì?" Phai nắm lấy tay Baiboon và hỏi với giọng căng thẳng.
(Nó ăn xong rồi nó báo không hà)
"Phai, trả tiền thôi. PKom sẽ đến đón mình" Baiboon nói với người bạn của mình, giọng run run.
"PKom đang tức giận?" Phai hỏi khi họ đợi Kom đi lấy Baiboon. Người thanh niên chậm rãi gật đầu. Trong lòng em vô cùng kinh hãi, em sợ rằng Kom sẽ rất tức giận.
"PKom chưa bao giờ la mắng mình như thế này, Phai" Baiboon nói, giọng run run.
"Chờ một chút, mình có thể nói chuyện giúp bạn. Baiboon không làm gì sai. Bạn đã về nhà và chúng ta dừng lại để ăn một chút" Phai trả lời, thấy rằng không có gì to tát. Baiboon khẽ mở miệng và cúi gằm mặt cho đến khi một chiếc xe hơi lao tới và nhanh chóng đậu ở lề đường. Kom mở cửa xe bước đến bên em, bước tới kéo chiếc túi lên lưng Baiboon để đỡ em.
"Lên xe" một giọng nói the thé. Đôi mắt Kom nhìn Phai. Baiboon khẽ run lên.
"PKom, đừng mắng Baiboon," Phai nói với giọng căng thẳng.
"Cậu không cần phải can thiệp" Kom trả lời, các tĩnh mạch trên thái dương của anh ấy phồng lên.
"Làm sao em có thể không can thiệp? À, em là người đưa Baiboon về và đãi bạn ấy bữa tối trước khi về nhà. Chúng em không làm gì sai cả" Phai nói.
"PKom, đừng mắng Phai. Baiboon xin lỗi. Baiboon sai rồi." Người thanh niên ôm lấy cánh tay sắc bén của Kom và nói với giọng run rẩy. Baiboon xin lỗi trước. Bất kể ai sai hay đúng, Baiboon chỉ muốn giải tỏa những bức xúc của mình.
"Đúng, chắc chắn chúng ta cần phải có một cuộc nói chuyện dài" Kom nói, giọng anh u ám.
"Sai ở đâu vậy P? Lái xe về nhà có sai sao? Anh có nghĩ Baiboon sẽ ngồi và đợi ở trường cho đến khi trời tối không? Về việc đi ăn, em đồng ý là em đã sai vì em là người mời nhưng Baiboon đã gọi bà của Baiboon rồi. Vậy tại sao anh lại tới mắng Baiboon?" Phai bộ sốt ruột nói. Không muốn thấy Baiboon trông như thế này, cậu ta nắm chặt tay lại.
(Má, nó không biết điều má ơi. Tui còn tức huống hồ gì PKom)
"Phai" Baiboon lắc đầu, ngăn không cho Phai nói.
"Lên xe đi, Baiboon." Kom lại quay ra đuổi Baiboon lên xe. Baiboon mở cửa và ngay lập tức ngồi xuống. Kom vẫn nhìn Phai nhưng không nói gì. Dáng người cao lớn bước tới mở cửa sau và đặt túi của Baiboon xuống. Sau đó anh ta ngồi trở lại ghế lái.
"Baiboon, mình sẽ gọi lại cho bạn sau" Phai hét lên. Baiboon nhìn Phai với vẻ mặt đờ đẫn trước khi Kom đột ngột khởi động xe ngay lập tức.
"PKom" Baiboon gọi, giọng run run.
"Sao em không gọi cho anh, Baiboon. Tại sao em không gọi và nói cho anh biết em đang ở đâu? Em có biết anh đã lo lắng đến mức nào không?" Kom hỏi khẽ.
"Ồ... à, Baiboon sợ rằng PKom đang làm việc" người thanh niên trả lời. Em nắm chặt cả hai tay vì bất lực.
"Anh đã nói với em rằng em luôn có thể gọi cho anh. Em không cần phải sợ làm phiền thời gian làm việc của anh" Kom nói một lần nữa. Baiboon rơi lệ. Baiboon cố gắng kìm nén tiếng nức nở của mình. Kom rủa trong cổ họng, cố gắng không nhìn Baiboon lúc này. Kom vào nhà và đậu ở bãi đậu xe, Kom mở cửa ngay sau khi tắt máy, Baiboon cũng phải xuống xe. Kom nhặt chiếc túi của người thanh niên và đưa nó lên.
"PKom, sếp đang gọi anh" Một trong những thuộc hạ của Kamol bước vào và nói. Kom gật đầu trước khi quay sang Baiboon.
"Cái túi đây, trở về nhà đi, Baiboon" anh nói với giọng nghiêm nghị. Nếu Kamol không nói chuyện với anh ta, Kom sẽ đưa Baiboon đến nói chuyện tại nhà riêng. Nhưng anh ấy bận, nên để Baiboon về nhà trước.
"PKom" Baiboon nhìn lên với đôi mắt đỏ ngầu.
"Hãy nói chuyện sau" anh nói với vẻ mặt cau có và bực bội, đi thẳng vào ngôi nhà lớn. Baiboon đứng dậy và lau đôi mắt ngấn lệ.
"Baiboon, anh xin lỗi," Jew đang trốn quanh đó nói, cảm thấy có lỗi.
"Không sao đâu, đó không phải lỗi của anh", người thanh niên nói với giọng run run trước khi đi về nhà riêng của mình.
"Con bị sao vậy?" Người dì hỏi khi nhìn thấy Baiboon, em đang đi với đôi mắt đỏ ngầu về phía nhà của mình.
"Kom mắng con à?" Dì hỏi vì Jew đã đến và nói rằng Kom rất tức giận khi Baiboon về nhà một mình và không chịu gọi điện cho Kom.
"Bà ... Bà ơi, PKom rất giận Baiboon." Nam thanh niên ôm chầm lấy bà ngoại. Người dì ôm cháu vào lòng an ủi.
"Cậu ấy chắc hẳn rất lo lắng cho con. Bà thậm chí còn không thể đến để nói với cậu ấy rằng con đã gọi điện và xin phép" người dì trả lời. Baiboon vẫn còn thổn thức.
"Con có bài tập về nhà nào không? Chúng ta làm trước đi. Bà sẽ nói chuyện với PKom cho con" Dì nói với giọng nhẹ nhàng.
"Hả ... Không sao đâu. Con sẽ xin lỗi Kom. Con cũng sẽ mang bài tập về nhà để làm ở nhà PKom" chàng trai trả lời vì em chỉ muốn nói chuyện với Kom.
"Vậy thì đi giải thích rõ cho cậu ấy nghe, nói cho cậu ấy hiểu tại sao com lại về nhà một mình. Cơn tức giận của Kom sẽ nhanh chóng qua đi" Dì Nee nói, trong mắt dì, Kom yêu Baiboon như một đứa em trai và cậu ấy rất lo lắng. Đó là lý do tại sao anh ấy rất tức giận.
"Dạ..." Baiboon trả lời trước khi vào phòng mình. Baiboon xoay sở để đi tắm và thay quần áo của mình. Sau đó, em thu dọn bài tập cần làm và đi đến nhà Kom. Baiboon sử dụng chìa khóa dự phòng mà Kom đã đưa cho để mở cửa. Người thanh niên đi chuẩn bị bài tập ở phòng khách.
Tru ... Tru ... Tru ...
Điện thoại của Baiboon đổ chuông. Em cầm lấy xem, thấy là Phai đang gọi Baiboon, em bấm trả lời.
"Có chuyện gì vậy, Phai?" Baiboon hỏi nhỏ.
("Chúng ta có thể nói chuyện được không?") Phai hỏi trước vì cậu ta không biết tình hình.
"Được" Baiboon trả lời.
("Bạn ổn không? PKom vẫn còn giận à?") Phai quan tâm hỏi. Baiboon khẽ mở miệng.
"Anh ấy không tức giận. Mình cũng xin lỗi, PKom suýt nữa đã mắng Phai" Chàng trai trẻ nói với bạn mình một cách tội lỗi và không muốn bạn mình lo lắng.
("Được rồi, mình lo lắng cho Baiboon hơn bất cứ điều gì khác. Chúng ta chỉ ghé qua ăn trước khi về nhà. Tại sao anh ấy lại tức giận như vậy?") Phai lẩm bẩm, không biết rằng Kom đang tức giận vì anh biết Phai là người đưa Baiboon về nhà.
"PKom chỉ lo lắng cho mình, Phai," Baiboon đáp lại một cách gay gắt. Vì chàng trai trẻ không muốn ai nói xấu Kom.
("Anh ấy có lo lắng quá không? Nhưng Baiboon không thấy khó chịu sao? Bạn không thể đi đâu được, lần nào cũng phải gọi điện báo cáo. Bạn đã lớn rồi và có thể ngoài ra, chúng ta không làm gì cả sai") Phai vừa suy nghĩ vừa nói. Baiboon im lặng một lúc.
(Kom: /chưa kịp nói gì/
Lop: Anh dạt ra, để em xử nó cho)
("Mình có làm Baiboon khó chịu không?") Phai hỏi khi thấy Baiboon im lặng.
"Không, mình không khó chịu, Phai. Mình phải cúp máy trước. Vì mình sẽ làm bài tập sớm." Baiboon cắt cuộc gọi vì em ấy thực sự phải làm bài tập.
("Hmm, nếu có gì khó xử, bạn luôn có thể gọi") Phai nói.
(Rồi có giải quyết được gì không?)
"Cảm ơn, hẹn gặp lại ở trường vào ngày mai" Baiboon nói. LSau khi nghe Phai trả lời, Baiboon lập tức cúp máy. Thanh niên thở phào nhẹ nhõm, cố gắng không suy nghĩ nhiều ngồi xuống làm bài tập chờ đến lúc Kom nhà nghỉ ngơi.
++++++ Quan trọng ++++++
????????????
Tôi biết rằng nhiều người không thoải mái với ý định của Kom và Baiboon.
Nếu nó làm bạn khó chịu, xin vui lòng
"KHÔNG ĐỌC ĐOẠN NÀY"
++++++++ ???????????? ++++++++
Kom quản lý công việc hôm nay cho Kamol, anh hoàn thành khoảng 10 giờ tối. Trái tim anh muốn đi tìm Baiboon. Nhưng anh sợ làm Baiboon khóc một lần nữa. Kom thừa nhận rằng anh đã rất bực tức và tức giận khi nghe tin Baiboon trở về nhà với Phai và họ cũng dừng lại bên đường trước khi về nhà. Tuy chỉ dừng lại ăn thôi nhưng dù sao thì Kom cũng thấy buồn. Kom chọn cách đi bộ trở về nhà riêng của mình, đến trước nhà, Kom cau mày khi thấy ổ khóa đã được mở.
"Baiboon" Kom tự hỏi khi nhận ra rằng Baiboon phải ở nhà mình. Bóng dáng cao lớn vội vàng mở cửa và thấy Baiboon đang ngủ trên ghế sô pha. Cả hai mí mắt sưng và đỏ, và mũi em đỏ ngầu vì khóc. Trên bàn, những cuốn sách bài tập về nhà được sắp xếp gọn gàng cho thấy người thanh niên đã hoàn thành bài tập về nhà của mình.
"Baiboon, Baiboon" Kom ngồi trên mép ghế sofa và vỗ về Baiboon. Chàng trai mở to mắt kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy đó là Kom, Baiboon lập tức giơ cánh tay lên và quàng qua cổ Kom. Kom vỗ vỗ đầu Baiboon.
"PKom ..." Người thanh niên nói tên anh bằng giọng van nài. Nó khiến anh hít thở sâu.
"Sao em lại ngủ ở đây? Hừ, sao em không ngủ tiếp? Ngày mai em không đi học à?" Anh hỏi nhỏ. Người thanh niên vùi mặt vào ngực Kom.
(Học hành gì giờ này anh ơi)
"Baiboon đang đợi PKom," người thanh niên đáp lại.
"Tại sao em lại đợi anh?" Kom hỏi. Baiboon rút mặt ra khỏi lồng ngực mạnh mẽ của Kom.
"Baiboon muốn xin lỗi Kom. PKom, đừng giận Baiboon. Baiboon xin lỗi" người thanh niên nói nhỏ, Kom nhẹ xoa lưng Baiboon.
"Em biết là anh đã rất lo lắng cho em không? Vậy tại sao không làm phiền anh?" Kom nói với giọng khó chịu.
"Em xin lỗi." Chàng trai trẻ biết cách sửa đổi. Bây giờ, em chỉ có thể xin lỗi.
"Vậy thì đừng làm thế nữa" Kom lặp lại. Baibon gật đầu.
(Bé nó đọc anh như một quyển sách)
"Em sẽ không làm điều đó nữa," Baiboon trả lời với một giọng nghiêm túc.
"Vậy em định ngủ ở đâu?" Kom hỏi. Lúc đầu Kom thừa nhận rằng anh ta rất khó chịu, nhưng khi gặp Baiboon tại nhà của mình, nó dễ dàng bị suy yếu.
"Em có thể ngủ với PKom không?" Chàng trai hỏi và không cần phải đợi câu trả lời. Kom bế Baiboon trên ngực rồi về phòng. Kom bế Baiboon nằm xuống một chiếc giường rộng và nằm sấp toàn thân.
"Em có muốn bị trừng phạt không?"