Sự mệt mỏi đến dần khi Kim tỉnh dậy và mở mắt ra. Cậu cảm thấy hơi đau đầu nhưng nơi đau nhất là phần thân và phía dưới. Kim mở to mắt và nhìn lên trần nhà.
Mình đang ở đâu?
Kim tự nghĩ. Bởi vì trần của căn phòng mà Kim nhìn thấy rất xa lạ đối với cậu. Kim đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt, nhưng bàng hoàng khi nhìn thấy những vết đỏ và vết xước trên cổ tay, Kim đưa cả hai cổ tay lên.
-"Không phải là tất cả..."- Kim nói nhẹ nhàng trước khi hình ảnh đêm qua xuất hiện trở lại và cậu nhớ ra. Tim Kim lại lỡ nhịp, cậu quay sang nhìn nghiêng nhưng không có ai ở đó. Kim từ từ ngồi dậy, cơn đau lan dọc sống lưng và mông. Cậu há miệng ngáp dài nhưng bị bất ngờ khi cậu nhanh chóng bỏ tay ra. Môi đau đớn, giờ Kim mới nhớ hết nỗi đau vì Kim đưa tay day day thái dương.
-"Mình đang làm gì ở đây? Làm thế nào mình có thể cho phép một người mà mình không biết làm điều như thế này với bản thân"- Kim tự lẩm bẩm một mình trước khi nhận ra rằng mình nên ra khỏi đó. Kim quay lại nhìn xung quanh. Cậu thấy chiếc quần đùi và quần dài của mình cạnh giường. Kim lúc này đã hoàn toàn khỏa thân, cậu cử động, nhưng đôi chân thì run rẩy như thể chúng bị đóng thạch. Cậu nhặt đồ lót và quần dài của mình trên sàn nhà. Nhưng khi nhìn chiếc áo, cậu phải thở dài vì chiếc áo bị rách. Kim đã thấy một tủ.
-"Oái, oái!"- Kim hét lên khi hai chân cậu mềm nhũn và cậu ngã xuống sàn phòng. Cú ngã làm cho mông Kim hơi đau nhưng Kim gượng dậy một lần nữa. Rồi bước đến tủ và mở nó ra. Bên trong là những chiếc áo sơ mi đẹp, nhưng kích thước lớn hơn chiếc áo mà Kim đã mặc. Cậu quyết định lấy một chiếc ra ngoài để mặc, nhìn hàng hiệu Kim biết người cậu ngủ cùng có thể giàu có. Khi Kim mặc áo vào, cậu bước tới tìm túi và điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
Đi qua cửa phòng, cậu thấy đại sảnh trung tâm không có ai. Nhưng Kim có thể nghe thấy tiếng người trong phòng tắm, đó có thể là người mà cậu ngủ cùng đêm qua. Kim thừa nhận cậu chỉ nhớ được giọng điệu của hắn ta, giọng nói và cơ bụng tuyệt đẹp của hắn. Nhưng cậu không muốn nhìn thấy khuôn mặt của người đã ôm mình đêm qua, vì vậy cậu từ từ mở cửa phòng rồi nhanh chóng rời đi.
Kim bước vào thang máy và nhận ra rằng cậu đang ở khách sạn nơi mình đã uống tối qua. Kim bước đến chiếc xe của mình vẫn đậu từ đêm qua và nhanh chóng trở về căn hộ của mình.
.
.
.
-"Anh canh chừng thế nào?! Mặc dù vậy, anh nên biết khi nào cậu ta bỏ chạy!"- Kom nói với một trong những cấp dưới của mình. Khi Kamol trở về sau khi nói chuyện với một khách hàng, điều đầu tiên anh ta làm là bảo một trong những cấp dưới của mình để mắt tới Kim, đề phòng Kim tỉnh dậy, tìm cho cậu ấy đồ ăn và đưa cho anh ta một ít. bảo Kim ở trong phòng, nhưng khi anh đến thì phòng trống.
-Tôi xin lỗi PKom, tôi xin lỗi sếp. Tôi vào nhà vệ sinh một lát không biết ngài Kim đã trốn đi lúc nào"- thuộc hạ nói với Kamol với giọng run run, Kamol đứng lặng nhìn anh ta.
-"Ừm, vậy cũng được, nhưng lần sau cậu phải học cách cẩn thận và đề phòng hơn. Nếu không nếu có người xông vào giết người, người chết trước là cậu, hiểu chưa?"- Kamol hướng dẫn cấp dưới của mình.
-Tôi hiểu- Thuộc hạ của Kamol đáp bằng một giọng trầm.
-"Bây giờ sếp định làm gì ạ?"- Kom hỏi Kamol lấy một thứ gì đó từ trong túi ra -"Tôi lấy thẻ căn cước của Kim để tìm hiểu về cậu ta, đi làm việc này và mang thông tin cho tôi"- Kamol ra lệnh và đưa thẻ căn cước của Kim mà Kamol đã lấy của cậu ấy.
-"Tại sao sếp lại có vẻ quan tâm đến người này như vậy?"- Anh tò mò hỏi và có vẻ như Kom dám hỏi Kamol về chuyện riêng của hắn.
-"Này, hỏi cũng được, tôi sẽ cho Kim biết rằng cậu ấy là người mà cậu sẽ nhận làm sếp mới của mình"- Kamol nói với giọng nghiêm túc. Hắn quyết tâm biến cậu thành bạn đời của mình.
-"Tại sao lại cậu ta, thưa sếp"- Kom hỏi lại, một nụ cười nhẹ trên môi.
-"Cậu có thể nghĩ là quá nhanh, nhưng đối với tôi, Kim là người đáp ứng được tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy đầy đủ và hài lòng như với Kim trước đây"- Kamol nói thẳng, lúc đó, tất cả cấp dưới đều im lặng và cúi đầu. Kom cũng không hỏi thêm câu nào nữa nhưng anh không khỏi lo lắng, vì anh vẫn không biết Kim là ai và cậu ta đến từ đâu.
.
.
.
Sau khi lái xe về chung cư, Kim vừa đi tắm vừa kinh ngạc nhìn cơ thể mình. Cậu không nghĩ sẽ có nhiều vết như vậy và không biết bao lâu nữa chúng mới hết.
-"Mình nghĩ mình sẽ không thể đi làm ở văn phòng. Mình sẽ không thể đi làm trong bộ dạng này. Mình chắc chắn rằng mọi người sẽ hỏi"- Kim nói với chính mình.
Sau khi tắm xong, Kim quay lại ngủ vì vẫn còn cảm thấy mệt.
* Tinh.... Tinh.... Tinh ... *
Chuông điện thoại vang lên, khiến Kim, người đã ngủ từ lâu, với lấy điện thoại di động của cậu.
-"Xin chào"- Cậu trả lời bằng một giọng ngái ngủ.
[Kim, mày có ở chung cư không?]- Giọng một người bạn của Kim hỏi, khiến Kim mở to mắt nhìn tên người gọi.
-"Mày hỏi chi vậy" Kim hỏi.
[Tao sẽ mua rượu để ăn tại căn hộ của mày]- Toy nói, Kim đang định trả lời thì cậu nhớ ra điều gì đó.
-Uh... Tao không ở chung cư, tao đang ở căn hộ cao cấp nhất của mình"- Kim nói nhanh, cậu phải nói như vậy để bạn của cậu không thấy cậu trong tình trạng đó.
[Ồ... Đúng rồi? Hãy để dành điều đó cho lần sau]- Toy nói trước khi cúp máy. Kim thở phào nhẹ nhõm, không phải đã vô tình chấp nhận bạn của cậu ấy.
Cậu nhìn đồng hồ xem đã hơn 2 giờ chiều rồi, Kim phải làm món gì đơn giản để ăn. Cậu ngồi xuống ăn và bắt đầu suy nghĩ về những sự kiện đêm qua. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với mình.
Bởi vì cảm giác thật tuyệt khi đối phương tấn công mình một cách dữ dội như thế và khi nghĩ đến điều đó Kim cảm thấy tức ngực.
Tim cậu đập rất nhanh và điên cuồng.
-Những gì đang xảy ra với mình?"- Kim tự hỏi trong khi ăn. Lúc cảm thấy mình đã no, cậu ngồi xuống tiếp tục suy nghĩ, cậu nhìn cổ tay mình đỏ bừng.
-"Bị trói không đáng sợ chút nào"- Kim lẩm bẩm một mình trước khi lắc đầu từ bên này sang bên kia để tỉnh lại và tiếp tục ăn.
Kim nghĩ rằng đêm nay sẽ là lần cuối cùng cậu làm chuyện như thế này.
Đã hai ngày