Người dịch: laiina982
Từ giờ bộ này tui khỏe rồi đó. Đi dịch bộ khác thôi.
------------------
“Thằng khốn!!”
“Mày dám gian lận trong sòng bạc của tao?”-Giọng một người đàn ông mạnh mẽ vang lên.
Cùng với ba người đàn ông khác, họ đã cản đường một cậu bé 17 tuổi đã chạy trốn vào ngõ cụt.
“Ăn gian gì? Lũ khốn nạn đó chơi xấu. Hơn nữa, tôi chỉ đang giơ tay. Các người lấy bằng chứng gì để vu khống tôi?”-Người thanh niên sợ hãi trả lời.
“Tụi nó đã nhìn thấy mày qua camera giám sát. Mày đã giấu thẻ của mày trong tay áo!”-Người đàn ông cao lớn nói.
“Ở đâu? Ở đâu? Không có gì!”-Người thanh niên liền xắn tay áo giơ cao, nói một cách thách thức.
“Khi mày chạy mày đã ném nó đi. Nhưng tao đã nhặt được...”-Một người bên kia giơ một lá bài trên tay.
“Các người rõ là nhắm vào tôi. Nếu tôi chơi tốt, các người sẽ nói tôi gian lận!”-Chàng trai trẻ lập luận không bỏ cuộc.
“Tranh cãi làm gì. Bọn tao không quan tâm, chỉ cần trả lại tất cả tiền cho tao.”-Người đàn ông trung niên nói. Trước khi ba người đàn ông khác lao vào lục lấy số tiền mà nam thanh niên có nhưng chàng trai trẻ dường như không dễ dàng bỏ cuộc. Một cuộc chiến đã xảy ra.
Người thanh niên đó không to lớn bằng bốn người đàn ông, nên cậu ta chưa kịp phản ứng thì họ đã đánh. Nhìn chàng trai trẻ bị dồn vào đường cụt, một người đàn ông đang đứng ở
cửa sổ của tòa nhà bên cạnh, quay về người phía sau khẽ nói:
“Đi xuống và đưa đứa trẻ lên cho tôi.”-Một giọng nói đầy quyền lực vang lên trước khi người nhậnlệnh khẽ cúi đầu và bước ra khỏi phòng
....
…
.....Những tiếng đấm đá liên tục khi người thanh niên bỏ chạy.
“Dừng tay!”-Giọng một người đàn ông vang lên. Điều này khiến nhóm đàn ông vây quanh nam thanh niên 17 tuổi quay về sau không khỏi chướng mắt.
“Đừng xen vào chuyện của tao!”-Một trong bốn người đàn ông hét lên trước khi người đàn ông cao lớn vừa đến rút súng và đi về phía người nói. Người thanh niên mặc vest giơ súng
vào đầu hắn với vẻ mặt bình tĩnh.
“Đừng bắn tôi!!”-Thanh niên cao to sợ hãi la lên.
“Mày là ai, mày muốn gì hả?”-Người bị dí súng vào đầu lên tiếng và hỏi dù trong lòng có chút sợ hãi.
“Tôi là ai, cậu không cần phải biết. Nhưng ông chủ của tôi muốn gặp cậu bé, vì vậy hãy biến đi.”-Anh thanh niên cao lớn nói với giọng bình thường.
“Ông chủ của mày là ai? Tại sao tao phải nghe lời mày?”-Người khác hét lên trong khi người thanh niên vẫn nằm trên mặt đất.
“Là tôi!”-Một giọng nói đầy quyền lực từ trên cao vọng xuống khiến mọi người ngước nhìn.
Trong tầm mắt họ là một người đàn ông với vẻ mặt điềm đạm và ánh mắt sâu thẳm. Anh ta đang đặt tay lên cửa sổ một căn phòng trên tầng ba, nhìn xuống đám đông trong con hẻm
với vẻ mặt thoải mái.
“Khun Kamol!”-Một trong bốn người nói với giọng khàn khàn.
“Cậu cũng biết tôi phải không? Chà, tôi biết tôi rất nổi tiếng”- Kamol trả lời với vẻ bình tĩnh.
Nhưng anh ta lại nhếch lên một nụ cười tinh quái trên môi khiến cả bốn người đều biến sắc. Rõ ràng có một cái nhìn khó hiểu.
“Nếu khun Kamol muốn cậu bé này thì hãy đưa cậu ấy đi.”-Người bên kia đồng ý trong miễn cưỡng trước khi vội vã rời khỏi con hẻm, mặc kệ người thanh niên.
“Nâng cậu ấy lên, Kom”-Kamol nói, với người đàn ông trẻ tên Kom. Giữa hai thuộc hạ, họ đưa cậu bé đến căn phòng nơi Kamol đang ở. Người thanh niên được đặt trên sàn của căn
phòng.
Chàng trai trẻ nhìn những người xung quanh với ánh mắt nghi ngờ, khiến Kamol biết được tính cách của cậu bé này qua ánh mắt.
“Cậu tên là gì?” Kamol hỏi. Chàng trai trẻ nhìn Kamol và ngập ngừng trong câu trả lời của mình.
“L ... Lop.”-Người thanh niên đáp. Có điều gì đó ở người được gọi là Kamol khiến Lop không dám tranh cãi hay đùa giỡn trong lời nói.
“Vâng thưa ngài!..”-Kom đứng đằng sau nhẹ nhàng xoa đầu Lop nhắc nhở Lop cách dùng từ xưng hô khiến Lop quay lại và trừng mắt dẫu cho Kom không mấy quan tâm.
“Lop.”-Người thanh niên quay lại vẫn một câu trả lời ngắn gọn không thêm không bớt khiến Kamol nhếch mép.
“Cậu có gian lận như họ nói không?”-Kamol hỏi. Lop vẫn im lặng.
“Trả lời và đừng nói dối.”-Kamol nói lần nữa, mắt anh dán chặt vào mặt Lop. Lop nhìn đi chỗ khác.
“Tôi đã gian lận.”-Lop nói khẽ.
“Ừm, cậu có muốn làm việc với tôi không?”-Kamol hỏi khiến Lop cau mày bối rối.
“Làm việc? Ngài đang làm gì vậy?”- Lop tò mò hỏi.
“Cậu nghĩ những người đàn ông này làm công việc gì?”-Kamol gật đầu với Kom đang đứng tên cùng đôi mắt sáng ngời.
“Vệ sĩ, hả anh?”-Lop lập tức hỏi Kom một cách chắc chắn.
“Cậu muốn gọi nó là gì thì tuỳ cậu.” Kom trả lời, quay lại tìm Kamol một lần nữa.
“Tôi muốn làm, tôi đã muốn làm công việc như thế này từ lâu rồi.”-Chàng trai vui vẻ đáp.
“Đừng nghĩ rằng công việc này chỉ thực hiện bằng sự nghiêm túc. Cần nhiều hơn những gì cậu nghĩ.”- Kamol trả lời khiến Kom-người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười.
“Trước tiên tôi sẽ cho cậu đến nhà tôi học hỏi. Nếu cậu có thể phát triển tốt, tôi sẽ cho cậu làm vệ sĩ của tôi như bọn họ, cậu có đồng ý không?”-Kamol đáp. Chàng trai trẻ gật đầu vì không còn nơi nào để đi. Trong căn hộ Lop đang thuê, cậu ta sắp bị đuổi ra khỏi nhà vì không có tiền trả. Cho đến khi nam thanh niên lừa đảo đến sòng bạc để lấy tiền trả nợ.
“Tôi quên hỏi, cậu có cha mẹ hoặc anh chị em không?”-Kamol hỏi khi nhớ lại. Lop lắc đầu.
“Không, bố mẹ tôi đã chết, tôi đã ở với người khác, nhưng tôi đã bỏ trốn khi tôi 15 tuổi.”-Lop trả lời với giọng trầm vì cậu đã không làm tốt lắm sau khi trốn thoát. Kamol gật đầu.
“Ừm, vậy cậu có thể đến nhà tôi làm việc. Có phòng cho cậu ở, có đồ ăn cho cậu ăn. Đừng sợ chết đói.”-Kamol đáp, chàng trai lập tức chấp tay để tỏ lòng kính trọng. Cậu cũng không
hiểu tại sao cậu lại sẵn sàng làm việc với Kamol một cách dễ dàng như vậy.
..
..
..
“Đây là phòng của cậu. Đi tắm và thay quần áo đi. Sẽ có người đến chỉ cho cậu công việc.”- Kom nói, người bước đến phòng của Lop trong ngôi nhà lớn của Kamol, và đưa quần áo
cho cậu bé.
“Cảm ơn anh.” Lop giơ tay chào trước khi lấy quần áo và đóng cửa phòng. Lop nhìn chiếc giường dài 5 mét với đôi mắt chói lóa. Lop luôn ngủ trên một tấm nệm mỏng, cậu chỉ may
mắn được ngủ trên giường lần này.
(Cái giường dài 5m, nó lớn hơn cái phòng tui luôn á)
“Hy vọng mình có thể bắt đầu một cuộc sống mới với những người khác.”-Lop nói với chính mình trước khi vào phòng tắm để tắm rửa và làm sạch cơ thể.
....
..
“Ngài cho gọi chúng tôi?”-Hai thanh niên bước vào văn phòng và Kamol gật đầu.
“Hôm nay tôi gặp một cậu bé. Cậu ấy bằng tuổi các cậu, nên tôi đưa cậu ấy tới. Các cậu đi chăm sóc người mới tới.”-Giọng của Kamol nói với những cậu bé 17 tuổi mà anh đã nuôi nấng. Cả hai đều chạy trốn khỏi trại trẻ mồ côi từ khi họ còn nhỏ. Hai người là bạn thân của nhau nhưng các thói quen khá khác nhau.
(Thân đến nỗi có chung vợ luôn. Quá đỉnh)
“Tên là gì, thưa ngài?”-Một thanh niên tên là Ruth hỏi. Trong khi người thanh niên tên Kit đứng lắng nghe trong im lặng.
“Cậu ấy tên là Lop, giờ cậu ấy đang tắm và mặc quần áo trong một căn phòng nhỏ. Đến xem và bảo cậu ấy lấy thuốc và bôi. Chỉ cho cậu ấy các nhiệm vụ phải làm. Được rồi, đi đi!”-Kamol nói một lần nữa.
“Vâng.”-Kit trả lời trước khi rời văn phòng của Kamol. Ruth quay lại nhìn Kit và gật đầu cùng anh đi gặp người mới. Họ đi lấy một hộp thuốc và đi thẳng đến căn phòng nhỏ trong nhà.
Bây giờ tất cả họ sẽ sống trong ngôi nhà lớn với Kamol. Vì Kamol đang cử người đến xây nhà cho tất cả các thuộc hạ của mình.
“Cậu ấy sẽ như thế nào?” Ruth hỏi khi anh bước vào căn phòng nhỏ.
“Chắc có lẽ sẽ thích những người như chúng ta.”-Kit trả lời.
“Haha, hãy làm cho tao thấy mày là một con người.”-Ruth nói đùa trước khi đưa tay ra mở cửa căn phòng nhỏ không khóa.
“Chào!!!/Aaa!!”-Hai người vừa mở cửa liền chào hỏi và gần như cùng lúc tiếng kêu kinh ngạc của một nam thanh niên trong phòng vang lên vì cậu đang trong phòng cởi trần, đã
tắm xong và chuẩn bị thay quần áo.
“Ồ!”-Tiếng của Kit và Ruth vang lên, cùng lúc đó người trong phòng túm lấy một chiếc ghế nhựa và ném về phía họ.
“Chết tiệt! Các người là là ai và tại sao lại vào?”-Một giọng nói rõ ràng hét lên. Trước đó, nam thanh niên vội vàng lấy khăn tắm quấn quanh người.
“Chúa ơi, nó trắng quá, nè đau quá đó!!”-Giọng Ruth nói khiến mặt Lop đổi sắc, cậu vẫn nhìn Kit và Ruth với vẻ không tin tưởng.
(Ông Ruth sao á)
“Cậu điên à? Có thể đừng ném đồ đạc vào chúng tôi hay không!”- Kit nói với một giọng trầm.
“Vậy tại sao các người lại vào? Các người có biết rằng có thể nhìn thấy tôi khỏa thân không?”-Lop lập tức phản bác.
“À à giờ thì biết rồi”-Ruth nhanh chóng đáp lại. Anh ta khiến Lop muốn lấy một chiếc ghế khác và đập anh ta lần nữa. Và Lop sẽ làm nếu cậu không sợ rằng hai người họ đến và giẫm đạp anh.
“Chúng tôi không muốn nhìn thấy cậu. Sau này, nếu cậu muốn khỏa thân, làm ơn học cách đóng cửa.”-Kit nói lại. Lop nhăn nhó không bằng lòng, cậu vội vàng vơ lấy quần áo của
chính mình rồi đi vào phòng tắm. Ruth cười nhẹ.
“Lop, cậu ấy dễ thương, mày có nghĩ vậy không?” Ruth huých vào người bạn thân nhất của mình. Kit chỉ cười nhẹ.
“Hừ, trắng như mày nói.”-Kit đáp không lớn lắm.
“Vậy mày muốn gì?” Ruth hỏi.
“Mày muốn nó, phải không?” Kit hỏi, nhưng đã quá muộn để Ruth trả lời Lop bước ra từ phòng tắm và mặc quần áo đầy đủ.
“Tôi mặc quần áo rồi, các cậu định dạy tôi cái gì?”-Lop hỏi, trong lòng cũng sợ hãi vì là đứa trẻ mới vào đây, nhưng cậu đủ dũng cảm. Lop đồng ý ở lại bên cạnh Kamol vì Kamol đã
cứu cậu khỏi bị đánh đập, cậu đương nhiên sẽ cố gắng thích nghi.
“Hãy uống thuốc trước. Sau đó, tôi sẽ chỉ cho cậu những chuyện cần làm.”-Kit nói trước khi đi về phía Lop-người nhỏ hơn Kit một chút và trông yếu ớt hơn một chút. Lop liền lùi lại giữ khoảng cách với Kit.
“Đừng sợ. Chúng ta cùng đến sống với ngài Kamol thì chúng ta cũng giống như anh em một nhà.”-Ruth nói, điều này khiến Lop tin tưởng một chút.
(Thì KomBai cũng anh em đó)
“Ngồi đi, chúng tôi sẽ cho giúp cậu xử lý vết thương.”-Kit nói khẽ.
“Không cần, tôi có thể tự làm.”-Lop nói, cầm lấy hộp thuốc từ tay Kit và giơ lên.
“Còn gì nữa không?” Lop hỏi.
“Tôi sẽ cho cậu 20 phút để uống thuốc và ra đợi chúng tôi ở trước cửa nhà”-Kit nói trước khi mời Ruth, người đang đứng cười tươi bước ra khỏi phòng. Lop đã vội vàng đóng cửa lại ngay lập tức.
“Ngày đầu tiên của tôi và tôi đã gặp hai thằng điên, wow.”- Lop lẩm bẩm trước khi bắt đầu bôi thuốc cho mình.
(Hai thằng chồng)
..
..
“Mày nghĩ gì vậy Kit.”-Ruth hỏi trong khi đợi Lop rời khỏi phòng.
“Tao thì nghĩ gì?”-Kit hỏi.
“Người mới đến thì sao?”-Ruth hỏi
“Tao biết mày quan tâm đến.”-Ruth tiếp tục.
“Cậu ấy là con trai như chúng ta.”-Kit nói nhỏ.
“Có gì sai khi cậu ấy là con trai đâu? Đồng nghĩa với việc mày thích con trai.”-Ruth cười nói.
Nhưng họ không có thời gian để nói thêm điều gì đó. Lop bước ra và cau mày.
“Hai người định dạy tôi cái gì?”-Lop hỏi một cách khô khan.
“Cậu không