"Khun Kim biết không? Chuyện sếp đang ở bệnh viện nào?" Kom hỏi sau khi nghe Kamol nói chuyện điện thoại với Kim. Vì hôm nay Kom và Kamol đi xem cửa hàng bị cháy và sau đó vô tình thanh gỗ tháo dỡ rơi xuống khiến Kamol và Kom bị thương nhẹ. Lưỡi thanh gỗ chạm vào lưng và vai anh, khiến anh cảm thấy hơi đau.
"Hmm, em ấy thực sự giỏi trong việc phát hiện sai lầm. Em ấy đã nghĩ ra, tôi không cần phải nói với em ấy" Kamol cười nói vì hắn giả vờ nói với Kim rằng cánh tay của mình bị đau, để được mát-xa. Nhưng Kim vừa nghe nắm bắt được mọi thứ đã xảy ra. Sau một thời gian, bác sĩ gọi hai người vào. Họ biết rõ về Kamol.
"Chuyện gì xảy ra vậy, Khun Kamol?" Bác sĩ tươi cười chào hỏi.
"Thanh xà gỗ rơi vào tay tôi và đập vào cánh tay và lưng của cấp dưới tôi. Cậu ấy bị một chút ở lưng," Kamol trả lời.
"Vậy thì để tôi kiểm tra trước," Bác sĩ nói rồi đưa họ đi chụp X-quang. Cả hai kết quả đều không có gì đáng kể, họ có thể về nhà. Bác sĩ yêu cầu Kom vén áo lên, và Kamol đã giật mạnh nó ra để xem vết bầm tím.
"Kom, vai của anh có bị ai đó cắn không?” Kamol cậu khi nhìn thấy những vết cắn trên vai mạnh mẽ của cấp dưới thân thiết của mình.
"Chà, một đứa trẻ ngọt ngào." Kom đề cập đến người đã gần gũi với mình (nôm na là thế).
"Nhưng theo như tôi nhớ, gần đây cậu không hề buông thả với ai cả. Có lẽ đó là người ở nhà, điều đó không thể. Bởi vì cậu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gây rối với ai đó ở nơi làm việc" Kamol nói, cấp dưới lập tức bị stress vì quên mình bị cắn vào vai và cởi áo đưa bác sĩ khám.
"Cậu đang giấu tôi điều gì vậy?" Kamol hỏi khẽ.
"Uh, tôi nghĩ chúng ta nên chữa lần vết thương trước?" Bác sĩ ngắt lời họ trước khi Kamol im lặng một lúc trước khi gật đầu nhờ bác sĩ điều trị. Điều trị xong, cả hai cùng rời khỏi phòng kiểm tra. Kamol đã đưa cho Ruth tiền để trả tiền thuốc. Về phần Kamol, hắn đưa Kom đến ngồi trong nhà ăn của bệnh viện, Kom biết chắc chắn anh sẽ đi vì Kamol yêu cầu được nói chuyện một mình với anh.
"Cậu có chuyện muốn nói với tôi? Đừng để tôi tìm ra từ chỗ khác" Kamol nói nhỏ trong khi uống cà phê.
"Tôi ..." Kom không biết phải bắt đầu nói như thế nào.
"Gì? Cậu là cánh tay trái của tôi. Cậu sợ cái gì?" Kamol nói với một giọng trầm.
"Tôi xin lỗi thưa sếp. Tôi biết điều tôi làm là sai. Nhưng tôi ... thực sự yêu Baiboon," Kom thú nhận.
(PKom đỉnh quá)
Đột ngột...
"Cái gì vậy, thật?" Kamol, sặc cà phê, ho sặc sụa hỏi. Hắn ta gắt gỏng.
"Vâng," Kom đáp, hít một hơi dài. Sau đó, nhìn vào khuôn mặt sắc nét của Kamol.
"Tôi tưởng cậu đang nói về một tên ngốc" Kamol cau mày nói. Kom ngay lập tức xua tay qua lại.
"Tôi không mù quáng để chọn Lop, thưa ngài," Kom nói nhanh, trước khi ngồi xuống trong im lặng.
(Lop: Chắc tui thèm)
"Đối với tôi, giới tính không quan trọng, nhưng Baiboon moéi 15 tuổi. AiKom, em ấy vẫn còn là một thiếu niên. Cậu có muốn đi tù?" Kamol lo lắng hỏi bởi vì không thể tưởng tượng được.
"Tôi biết, thưa ngài, tôi biết là sai, nhưng tôi thực sự không thể giúp mình." Kamol thở dài.
"Tôi tự hỏi, cậu đã làm điều đó bao nhiêu lần với Baiboon? Kể từ khi nào?" Kamol hỏi lại.
"Chà, tôi chỉ làm ở bên ngoài thôi, thưa sếp. Tôi đã không làm điều cuối cùng" Kom nói thẳng.
"Cậu là một đứa trẻ không đứng đắn, Kom" Kamol nói lại.
"Cậu không ép Baiboon, phải không?" Kamol hỏi để chắc chắn.
"Tôi chưa bao giờ ép Baiboon", Kom nhắc lại với giọng nghiêm túc.
"Nhưng đó là một lời nói dối, phải không? Tôi không nghĩ mình đã đoán sai" Kamol cố ý nói.
"Ôi, tôi chóng mặt. Tôi không nghĩ rằng nó là như vậy. Nếu dì Nee phát hiện ra, cậu sẽ làm gì? Mặc dù tôi có thể giúp cậu thoát khỏi nhà tù. Nhưng liệu Dì Nee có để cậu và Baiboon sống cuộc sống mà cậu muốn không? Cậu có tự tin rằng Baiboon yêu cậu như cậu yêu Baiboon không? Đừng quên rằng Baiboon chưa từng trải qua bất cứ điều gì trước đây. Có lẽ tôi sẽ chỉ theo dõi cậu" Kamol nói trong những gì có thể sẽ xuất hiện.
"Hiện giờ, tôi thực sự không thể nghĩ được gì, thưa sếp. Tôi chỉ biết rằng Baiboon là ánh sáng cho tôi. Tôi không muốn để mất ánh sáng này cho bất cứ ai" Kom nói một cách chân thành.
"Tôi thậm chí không biết phải đề nghị gì. Khuyến nghị duy nhất là cậu không nên tin tưởng bất cứ ai biết bây giờ. Đừng để ai biết cậu đã làm gì với Baiboon, đặc biệt là vợ tôi. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng vợ tôi biết về điều này, em ấy sẽ như thế nào? Kim thích có Baiboon làm con trai của mình" Kamol nói. Và khuôn mặt của Kom căng lên rất nhiều.
"Giả sử cậu đang cố gắng kết thúc vấn đề này trước. Cố gắng tìm cách xem Baiboon nhìn nhận như thế nào. Baiboon vẫn còn trẻ và vẫn còn rất nhiều việc phải làm trong tương lai" Kamol nói trước khi tiếp tục uống cà phê. Sau đó hắn để Kom ngồi và sử dụng suy nghĩ của mình.
++++++++++++++
"Hôm nay giáo viên có cuộc họp nên cho chúng ta được tận sớm. Chúng ta đi đâu?"
"Bạn có muốn đến trung tâm mua sắm không? Chúng ta hãy đi kiếm gì đó để ăn" Moss đề nghị.
"Mình không đi được, PKom đang đến đón mình. Và mình cũng không muốn đi đâu cả" Baiboon nói khẽ, khiến vẻ mặt của Phai có chút chán nản vì nghĩ rằng hôm đó Baiboon rất sợ hãi.
"Và Baiboon sẽ ngồi đợi Kom ở trường? Bạn sẽ không cảm thấy nhàm chán?" Sally hỏi lại.
"Mình sẽ không cảm thấy buồn chán. Bây giờ mình có thể ngồi và làm bài tập trong khi chờ đợi" Baiboon nói với một nụ cười để không làm bạn bè của mình lo lắng.
"Tao sẽ ở lại với cậu ấy, đó là lý do tại sao tao là bạn của Baiboon, phải không?" Phai hỏi, Baiboon suy nghĩ một chút.
"Vậy Phai sẽ không đi luyện tập à?" Baiboon hỏi.
"Mình sẽ luyện tập, nhưng mình có thể đến muộn vì PSan đã đi làm một số việc lặt vặt cho giáo viên. Bọn mình sẽ gặp lại nhau khi lớp học kết thúc" Baiboon làm bài tập để giết thời gian với Phai ngồi bên cạnh. Phai ngồi nhìn mặt Baiboon thỉnh thoảng cả hai ngồi lại với nhau để làm bài, Phai cũng dạy Baiboon một số điểm mà em chưa hiểu. Sau khi làm bài xong, cả hai ngồi nói chuyện một lúc thì Kom lái xe đến bãi đậu xe.
"PKom đến rồi, mình đi trước đây. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã làm bạn của mình" Baiboon nói với Phai. Chàng trai trẻ gật đầu.
"Xin chào, PKom." Baiboon đã giơ tay lên để bày tỏ sự kính trọng với Kom. Và như mọi khi, Kom mua cho em ấy một ly sữa lắc dâu tây.
"Đã tan học bao lâu rồi?" Anh tò mò hỏi vì ít khi thấy học sinh đi bộ.
"Đã lâu rồi ạ. Hôm nay giáo viên có cuộc họp." Baiboon đáp lại bằng một nụ cười.
"Vậy tại sao em không gọi cho anh? Anh có thể đón em sớm hơn," Kom hỏi có phần gay gắt.
"Baiboon rất chu đáo. Bởi vì nếu PKom đang làm việc, Baiboon không muốn làm phiền. Trong khi chờ đợi, Baiboon ngồi xuống và làm tất cả bài tập của mình", chàng trai trẻ nói lại. Kom thở phào nhẹ nhõm trước Baiboon kiêu căng.
"Nếu em tan học sớm, hãy gọi và nói với anh, được không?" Kom ra lệnh một lần nữa.
"Dạ được" Baiboon đáp. Kom ngừng lái xe, bóng dáng cao lớn từ từ di chuyển vai qua lại vì cảm thấy khó chịu nơi vai bị dầm đập vào.
"Có chuyện gì với PKom vậy?" Baiboon hỏi khi nhìn thấy biểu hiện của Kom.
"Uh, không có gì đâu. Anh mệt. Không biết có phải anh đang làm việc quá sức không," Kom nói, không muốn Baiboon biết rằng một tấm gỗ đã rơi vào người mình.
"Vậy thì hãy về nhà đi. Baiboon sẽ mát-xa cho anh" người thanh niên nài nỉ. Kom cười nhẹ nhưng anh không nghĩ sẽ để Baiboon xoa bóp cho mình, vì nếu xoa bóp cho anh thì càng đau. Baiboon ngồi dậy và nhìn ra khỏi xe và thấy những người đi xe đạp ở rìa lối đi.
"PKom, xe đạp có khó đi không?" Baiboon hỏi.
"Không khó lắm, em có thể chạy nó không?" Kom hỏi, Baiboon lắc đầu nguầy nguậy.
"Baiboon không có xe đạp để đi" người thanh niên nói khẽ. Kom nhìn người thanh niên một cách yêu thương.
"Có một chiếc xe đạp trong nhà, cái mà nhân viên bảo vệ thường dùng. Chúng ta sẽ đi vòng quanh nhà. Em nghĩ sao? Hôm nay em đã hoàn thành tất cả bài tập về nhà của mình" Kom đề nghị, khiến Baiboon nở một nụ cười thật tươi.
"Thật không? Chà, Baiboon đã muốn đạp xe từ lâu rồi" chàng trai hào hứng nói và khi về đến nhà, Baiboon đã nhanh chóng thay quần áo và đến giúp bà cho đến khi mọi việc xong xuôi rồi mới ra ngoài tìm Kom.
"PKom, Baiboon đã sẵn sàng," một người đàn ông trẻ gọi Kom trước cửa nhà nói. Dáng người cao lớn mở cửa cười nhẹ. Anh đưa Baiboon đến mượn chiếc xe đạp của bác bảo vệ khu nhà, hai người đến tập ở sân sau ngôi nhà lớn.
"Trước hết, em phải giữ thăng bằng. Giữ chắc tay lái. Em không cần phải căng thẳng đâu" Kom cho Baiboon ngồi lên xe đạp. Sau đó Kom đứng dậy ôm lấy cậu thanh niên, giúp Baiboon giữ tay lái của chiếc xe đạp. Baiboon rất thích thú vì em ấy chưa từng đạp xe bao giờ. .
"Nếu em ngã thì sao?" Baiboon lo lắng hỏi.
"Đợi đã, anh giúp em đỡ phần sau trước. Nếu ngã, đừng sợ, anh đang ở trên sân cỏ rồi anh sẽ tự mình bắt lấy em. Khi bắt đầu học, anh cũng đã nhiều lần bị ngã. Nhưng mà không xảy ra lâu" Kom nói, cổ vũ người trẻ tuổi và bắt đầu dạy Baiboon đi xe đạp. Ban đầu Baiboon hơi vụng về, nhưng khi Baiboon ngã xuống, Kom đã nhảy lên và tóm lấy cậu thanh niên.
"Haha, em nghĩ mình sẽ bị thương," Baiboon nói với một nụ cười khi chiếc xe đạp nghiêng sang một bên. Baiboon suýt ngã xe đạp. Nhưng Kom đã kịp thời đỡ lấy người thanh niên. Anh mỉm cười một chút và để Baiboon bắt đầu học đạp xe một lần nữa với Kom hỗ trợ cho đến khi Baiboon nhìn thấy Kim bước vào.
"Baiboon sẽ gặp PKim trước," Baiboon nói với Kom. Kom khẽ gật đầu.
"PKim, PKom đang dạy Baiboon đạp xe," Baiboon nói và mỉm cười với Kim.
"Vậy hôm nay em không có bài tập về nhà à?" Kim cười hỏi.
"Có, nhưng Baiboon đã hoàn thành nó từ trường học. Hôm nay học xong sớm. Baiboon ngồi xuống và hoàn thành bài tập về nhà của mình" chàng trai trẻ nói lại.
"Hôm nay, giáo viên trường Baiboon có một cuộc họp vào buổi tối. Vì vậy đã cho học sinh về nhà. Nhưng Baiboon không gọi cho tôi để bảo tôi đến sớm. Em ấy ngồi và đợi cho đến khi tôi đến đón"
"Sao em không gọi cho Kom, Baiboon? Em ngồi đợi một mình ở trường à?" Kim hỏi ngay.
"Chà, Baiboon không muốn làm phiền PKom. PKom phải làm việc nhưng anh ấy cũng phải đến trường để đến Baiboon. Baiboon không muốn làm phiền thời gian làm việc của PKom" người thanh niên nói nhỏ.
"Nhưng Baiboon ở một mình. Có những học sinh khác trong trường. Ngoài