“ Cậu hỏi gì vậy? Không còn gì để hỏi ngoài chuyện đó nữa sao?”- Lop lảng sang chuyện khác.
“Hừ, thật giỏi kiếm cớ để trốn.”- Giọng trêu ghẹo của Kit rất nhỏ nhưng Lop vẫn có thể nghe thấy. Sau đó Lop, Kit và Ruth nói về những người có ý định bắt Kim, nhưng tất cả đã được Day giải quyết nhanh gọn. Và họ đã nói chuyện mặc thời gian trôi qua, cho đến khi trời đã khuya.
“Muộn rồi, cậu nên đi ngủ đi.”- Giọng của Ruth vang lên.
“Tôi vẫn chưa buồn ngủ.”- Lop trả lời, nhưng giọng điệu nhè nhẹ của Lop cho hai người ở đầu dây bên kia biết Lop rõ ràng đang buồn ngủ.
“Cậu đang ngồi đâu trong nhà.”-Giọng của Ruth hỏi.
Lop trả lời, mắt cũng bắt đầu híp lại:
“Trước TV.”
“Tắt TV và vào phòng ngủ đi.”
“Tôi vẫn chưa buồn ngủ mà.”- Lop trả lời. Dù mắt sắp nhắm chặt lại nhưng Lop vẫn nghe thấy và đáp lại Kit.
“Lop, đừng bắt tôi phải ra tay tàn nhẫn với cậu.”- Kit thấp giọng đe doạ.
“Đừng mắng cậu ấy.”- Giọng Ruth bên cạnh vang lên, Kit chỉ phát ra tiếng hừ khẽ trong cổ họng.
“Sao cậu không về phòng ngủ, Lop?”-Ruth hỏi nhưng Lop vẫn im lặng, không lên tiếng trả lời.
“Lop, cậu ngủ gật sao?”-Ruth gọi Lop lại.
“ Không phải...”- Lop khẽ đáp.
“Sao cậu không về phòng của cậu?” -Ruth bình tĩnh hỏi.
“Nếu tôi vào phòng, hai người sẽ không cúp máy, đúng không?”-Lop nói. Kit và Ruth đang ngồi trên ghế liền quay lại nhìn nhau.
“Hả, cậu sợ gì à?- Kit bật cười trong cổ họng khi nghe những gì Lop nói.
“Tôi không sợ… Tôi chỉ không quen thôi.”-Lop thờ ơ đáp. Thật sự thì Lop không sợ bất cứ điều gì. Lop luôn cảm thấy an tâm mỗi khi ở nhà có Kit hay Ruth, dù ngủ phòng khác nhau nhưng Lop ý thức được rằng hai người bạn vẫn luôn ở cạnh cậu, nhưng hôm nay Lop phải ngủ một mình. Một mình trong nhà thế này, Lop không quen.
“Vậy cậu tắt TV, rồi đi kiểm tra lại xem đã khóa cửa chưa, xong rồi thì về phòng ngủ. Cậu cứ mở loa ngoài đi, chúng tôi sẽ không cúp máy. Cậu vẫn sẽ nghe được tiếng chúng tôi, như thế được không?”-Ruth nói nhỏ.
“Được rồi.”- Lop mỉm cười đáp. Dù hai người không có ở nhà, nhưng họ vẫn có cách để giúp Lop yên tâm. Lop tắt tivi và đi kiểm tra quanh nhà trước khi vào phòng ngủ.
“Cậu vào phòng chưa?”-Giọng Kit hỏi.
“Ừm, tôi buồn ngủ..”-Lop trả lời khi nằm xuống giường. Lop bật loa thoại lên và đặt cạnh gối.
“Đừng đi ngủ trước tôi đó...”-Lop nói một lần nữa.
“Được rồi, chúng tôi sẽ không ngủ trước. Cậu ngủ đi.”-Ruth trả lời để trấn an Lop. Lop cười nhẹ sau đó bên tai vang lên tiếng của Kit và Ruth đang bàn về công việc, cùng với đó là âm thanh nhỏ của TV còn cả tiếng các vệ sĩ khác đi lại làm mọi ở nơi đó.
.... Lop ngủ thiếp đi.....
++++++++++++
Lop thức dậy vào buổi sáng và thấy Kit và Ruth đã cúp máy. Lop không nghĩ sẽ gọi lại vì biết sáng hôm nay hai người bạn của mình vẫn còn bận. Lop đi tắm, mặc quần áo và đi làm như mọi ngày. Kit đã gửi một tin nhắn vào buổi chiều để nói rằng hai người họ đang về và có thể sẽ về muộn.
......
.........
Ngay khi nghe tin mọi người đã về, Lop vội vã chạy khỏi nhà riêng, đi đến nhà chính để tìm Kit và Ruth.
“Hai người họ đã về chưa?”- Lop vừa đến đã hỏi một vệ sĩ khác về hai người bạn của mình.
Kit và Ruth đứng một góc vừa thấy Lop liền quay lại nhìn nhau mỉm cười. Niềm hạnh phúc của họ chính là khi đi làm việc về nhà liền thấy có người đang đợi- và người đợi họ là Lop.
“Nếu chúng tôi chưa về thì làm sao cậu thấy chúng tôi đứng ở đây được.”- Kit nói nhỏ, muốn trêu chọc Lop.
“Thích ghẹo gan không?”-Lop nhăn nhó nói, nhưng Lop không giận chút nào và sự thật thì Lop không thể nào giận Kit được. Kit cười nhẹ, sau đó Kom đã hỏi Lop một vài chuyện về Baiboon trước khi anh ấy theo Kamol đi làm việc tiếp tục.
Một lát sau Kit, Lop, Ruth về nhà nghỉ ngơi.
“Hai người ăn gì chưa?”-Lop hỏi.
“Chúng tôi đã ăn trước khi rời đảo, nhưng giờ thì tôi đói rồi.”-Ruth trả lời và Lop nở nụ cười.
“ Vậy thì tôi sẽ làm người tốt đi chuẩn bị cơm với thức ăn cho hai người. Các cậu đi cất ba lô rồi tắm trước đi.”- Lop cười nói sau đó Lop vội vã đi thẳng vào bếp để chuẩn bị thức ăn cho hai người.
“Cảm giác thật tuyệt khi đi làm mệt mỏi trở về thì thấy cậu ấy đang đợi chúng ta như vậy ”-Ruth nói với Kit.
“Chà, đúng là tuyệt thật.”- Kit cười đáp trước khi cả hai cất balo và vào phòng tắm. Khi quay lại vào bếp thì Lop đã chuẩn bị cơm xong. Kit và Ruth ngồi ăn và nói về các sự kiện xảy ra khi họ đến đón Kim.
“Cậu Kim, đánh Danai hả!!???”- Lop kinh ngạc hỏi.
“Ừ, giật cả mình, tôi đã bị sốc.”-Kit nói.
“Tôi cũng bị sốc”-Ruth cười khi anh nhớ lại lúc anh đưa chủ của mình đến nhà của kẻ thù- Danai.
“ Đúng là không thể xem thường cậu Kim được mà. Quá chất, xứng đáng làm vợ sếp!!”-Lop cười nói đùa.
“Còn cậu, hôm qua cậu định nói gì? Tôi vẫn nhớ những gì chúng ta nói điện thoại vào hôm qua đó. Có chuyện gì mà cậu chưa nói với chúng tôi không?” Kit hỏi ngay khi anh nhớ ra.
“Cậu có thể quên đi được không? Không có gì đâu, tôi chỉ làm việc bình thường thôi.”-Lop trả lời bạn của mình một cách bình thường nhất có thể.
“ Cậu có chắc không?”-Kit hỏi lại nhưng bản thân anh chắc chắn rằng Lop có điều gì đó muốn che giấu anh và Ruth.
“Tất nhiên! Hai người nên tranh thủ ăn nhanh đi rồi đi ngủ lấy lại sức. Các cậu không mệt mỏi khi đi đường dài à?”-Lop nói một cách lo lắng. Kit và Ruth cũng không hỏi gì nữa liền tập trung ăn rồi rửa bát trước khi đi ngủ.
++++++++
Sáng nay khi thức dậy, mọi người đều làm việc như ngày thường. Ba người bạn thân cùng nhau bước đến nhà lớn để chờ lệnh của sếp. Hôm nay, Kit và Lop phải đưa Kim đi làm và đưa Baiboon đến trường. Ruth đi cùng Kom và Kamol.
Trong lúc chờ, Lop thấy Kom và Baiboon nói chuyện gì đó. Sau khi Kom rời đi, Lop liền lập tức đi tìm Baiboon.
“Baiboon, em có nói với P’Kom về chuyện ngày hôm đó không?”- Lop nhẹ giọng hỏi.
“Em không nói với ai hết. P’Lop, em thậm chí còn không nói với P’Kom luôn ạ.”-Baiboon thì thầm đáp lại. Lop gật đầu ngay lập tức. Lop không hề hay biết, Kit đang nhìn Lop, Lop chỉ nhận ra khi Kit bước vào và choàng tay qua vai cậu.
“Chết tiệt, giật cả mình!!”- Lop quay đầu nói với Kit, người đang nhìn cậu chằm chằm. Baiboon thấy Kit liền ngay lập tức rút lui khỏi hiện trường và chạy ra đứng đợi Lop ở phía xa.
“Chuyện gì vậy?” Kit hỏi khẽ. Lop không biết trả lời thế nào.
“Không có gì, không có gì đâu, tôi chỉ chào buổi sáng Baiboon thôi.” Lop nói và tránh đi ánh nhìn sắc bén của Kit.
“ Cậu muốn tự nói cho tôi nghe hay muốn tôi nghe được từ người khác!”-Kit đe dọa trước, anh chắc chắn Lop có điều gì đó muốn che giấu.
“Tôi đã nói là không có gì mà.”-Lop lắc đầu.
“Chuyện gì vậy?”- Ruth bước vào và hỏi. Kit chỉ thở dài sau đó cau mày bước ra xe đợi.
“Cậu lại làm nó giận nữa rồi à?” Ruth hỏi Lop.
“Cậu ấy luôn tức giận như thế. Cậu cũng biết còn gì. Tôi chỉ nói chuyện với Baiboon thôi vậy mà cậu ấy lại nói rằng tôi đang có chuyện muốn che giấu, bộ cậu ấy bị điên rồi hả?”-Lop nói và Ruth cũng không nói gì ngoài việc vỗ nhẹ vào vai Lop. Sau đó Ruth đi đến chỗ P’Kom.
Khi mọi người đã sẵn sàng, Kit và Lop cùng Kim và Baiboon rời khỏi nhà. Trên đường đi, Kit là người lái xe, Lop ngồi ghế bên cạnh và Kim, Baiboon ngồi ở ghế sau.
Kit và Lop không nói gì với nhau cả. Lop nhìn vào vẻ mặt của Kit và Lop nhận ra rằng Kit đang có tâm trạng không tốt. Và Lop cũng biết chuyện gì đang xảy ra giữa mình và Kit.
Khi Baiboon tan học ở trường, Kim được đưa đến văn phòng của anh ấy, trong khi Lop và Kit ngồi đợi trên ghế sofa bên trong văn phòng. Lop thỉnh thoảng nhìn vào mặt Kit. Kit cứ ngồi bấm điện thoại mà không thèm để ý đến Lop.
“Tôi đi ra ngoài mua cà phê, cậu uống không?”-Lop hỏi. Kit nhìn thẳng vào mặt cậu một chút, nhưng không nói gì. Sau đó Lop đi ra ngoài một mình đến quán cà phê gần đó. Lop nhấc máy và gọi ngay cho Ruth.
“Chuyện gì vậy?”-Ruth nhanh chóng trả lời cuộc gọi.
“Cậu đang làm việc sao?” Lop hỏi.
“Tôi đang đứng bên ngoài cửa hàng. Sếp và P’Kom đang ở bên trong.” Ruth trả lời.
“Có chuyện gì rồi đúng không?”- Ruth hỏi như thể anh ấy đã biết trước.
“ Thì Kit đó....”-Lop khó chịu nói. Ruth im lặng lắng nghe.
“Sao vậy, nói thật đi cậu làm gì khiến Kit giận cậu?”- Ruth trêu chọc hỏi.
“Cậu ấy không nói chuyện với tôi luôn. Tôi có làm gì sai đâu, tự nhiên lại giận. Không hiểu kiểu gì luôn, chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy? Chết tiệt, tôi đang rất khó chịu đây này!”-Lop nói. Lop rất quan tâm đến cảm xúc của Kit và Ruth, cậu thật không muốn mối quan hệ của ba người bị rạn nứt.
“Cho Kit ở một mình thêm một lúc đi, lát nữa tâm trạng của nó sẽ tốt hơn.”- Ruth nhẹ giọng nói.
Lop thở dài và cũng nhận ra rằng dường như Kit và Ruth có thể hiểu được mọi thứ mà Lop đang nghĩ trong đầu dù cậu không nói gì cả.
“Ừm… tôi…”-Lop định nói gì đó nhưng lại nghe thấy ai đó gọi cho Ruth.
“Tôi cúp máy trước, tôi phải vào bên trong.”- Ruth nói trước khi cúp máy. Lop thở phào sau đó gọi một ly cà phê cho Kit.
“Cà phê của câụ.”- Lop đặt tách cà phê đá lên bàn trước mặt Kit nhưng không nói gì.
“Tôi biết là tôi làm sai nhưng cậu đừng như vậy chứ cái tên ngốc này.”- Lop nhỏ giọng nói vì hai người vẫn còn ở trong văn phòng của Kim.
“Ồ. Cậu có làm gì sai sao?”- Kit hỏi nhỏ. Lop khẽ mím môi, nếu Ruth ở đây thì cậu sẽ có thêm đồng mình nói giúp. Nhưng thật không may ngay tại nơi này, chỉ có cậu và Kit. Lop đành phải tự mình nói chuyện với Kit.
“Được rồi, tôi sẽ nói cho cậu nghe.”-Lop nói một cách miễn cưỡng. Thật sự thì ban đầu Lop không muốn hai người bạn thân của mình biết về chuyện xảy ra ngày hôm đó nhưng Lop không làm được, cậu thật không thể giấu Kit và Ruth bất cứ điều gì.
Lop định mở miệng kể cho anh nghe mọi chuyện. Nhưng Kit đã đưa tay lên để ngăn Lop lại.
“ Cậu không cần nói với tôi ngay bây giờ đâu. Nếu cậu có điều gì đó muốn nói thì tôi muốn cậu nói khi có mặt cả Ruth và tôi.”- Kit nói khẽ.
“Thì tôi nói cho cậu biết trước. Sau đó tôi nói với Ruth sau cũng được mà.” -Lop nói nhỏ.
“Cứ để đó đi, tôi sẽ đợi Ruth rồi cùng nghe cậu nói trong một lần.”- Kit đáp. Lop dừng lại suy nghĩ một lúc trước khi gật đầu.
“Vậy thì...nói chuyện với tôi lại có được không? Đừng im lặng như thế, khó chịu chết đi được.”-Lop nói thẳng.
Kit mỉm cười nhẹ trước khi nhẹ nhàng xoa đầu Lop bằng một tay. Điều này khiến Lop thư giãn hẳn ra vì cậu biết bạn mình đã hết tức giận. Lop cầm ly cà phê lên và uống một cách thoải mái hơn Còn Kit thì nhập vài dòng chữ trên điện thoại di động:
//.....Đến khi cậu muốn nói ra tình cảm của mình thì cậu cũng phải đợi có đủ cả hai chúng tôi rồi hẳn nói nhé. Rồi thì cậu chỉ cần nói với chúng tôi một lần thôi...nó sẽ có giá trị mãi mãi....//
..
..
..
Tối hôm đó, Ruth đưa Kamol đến văn phòng của Kim. Khi Kamol nhận ra Kim đang ở trong văn phòng, anh đã vào trong. Vì vậy, Ruth đến ngồi với Kit và Lop.
“Ruth, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”- Lop nói ngay lập tức.
“Chúng ta về nhà rồi nói.”- Ruth trả lời. Lop im lặng khi Ruth kể cho họ nghe Kom và Kamol bị thương như thế nào trong vụ cửa hàng bị sập, nhưng may là không có chuyện quá nguy hiểm xảy ra với họ. Và sau đó họ tiếp tục nói về những chuyện khác cho đến khi Kamol rời khỏi văn phòng của Kim để trở về nhà. Khi họ về đến nhà Lop phải tách ra làm việc riêng trong một khoảng thời gian.
Sau đó, Lop quay trở lại nhà một lần nữa thì thấy Kit và Ruth đang ngồi đợi cậu. Và có vẻ như hai người họ đã tự nấu bữa tối, đồng nghĩa với việc ba người không cần phải đi ăn tối với những người khác trong nhà.
“ Cậu đi tắm trước đi.”