"Kim, không Kim" giọng nói của mẫu vật không thể lọt vào được, khi Kim và Kamol bước ra trước văn phòng, Kamol khẽ thở dài trước khi quay sang Karant.
"Thưa ngài, nếu ngài không muốn thức dậy trên biển, hãy dừng việc tán tỉnh vợ tôi" Hắn ta nói khiến Karant đông cứng lại, bởi vì chỉ cần nhìn thấy các vệ sĩ của Kamol là đủ biết hắn ta là một người có quyền lực.
Họ nói xong thì Kamol dẫn Kim ra xe, thuộc hạ lập tức mở cửa cho cậu rồi mới đi theo sau và cũng ngồi sau Kim. Một thuộc hạ khác của Kamol cũng lên xe khác rời đi.
"Này, Khun Kamol, đừng nói chuyện với người khác và nói rằng tôi là vợ anh" Kim hét lên ngay khi chiếc xe bắt đầu chuyển bánh, cũng như rời khỏi Kamol.
"Tôi nói thật, có chuyện gì vậy?" Kamol trả lời với một khuôn mặt nghiêm túc. Kim gầm lên một tiếng thật thấp, ngột ngạt khi nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh đó.
"Anh còn muốn gì nữa ở tôi? Đêm đó tôi không quan tâm."
"Em đã sẵn sàng để đóng gói đồ đạc của mình?" Kamol không trả lời, phớt lờ lời nhận xét của Kim. Câu hỏi của Kamol khiến Kim đơ người.
"Sao anh lại thế này? Tôi không mang đi đâu cả" Cậu hét vào mặt Kim.
"Ồ!" Trước khi đứng dậy, Kamol nắm lấy cánh tay cậu, kéo thân hình mảnh khảnh trở lại tư thế ngồi, ôm lấy eo Kim. Một khuôn mặt sắc sảo tiến lại gần khuôn mặt nhẵn nhụi, cho đến khi Kim phải bóp mặt.
"Tôi sẽ cho em thêm ba ngày để suy nghĩ về điều đó, Kim. Rồi tôi sẽ tự mình đến, em đừng quá cố chấp, bởi vì tôi không muốn dùng vũ lực với em. A, quên rằng em thích tôi dùng vũ lực" Kamol nói một cách chế giễu, đưa tay ôm gò má Kim, giờ đang xử lý lời nói của Kamol. Kim giơ hai tay lên để chặn hai bàn tay đó quá gần nhau, cánh tay của Kamol chắc như gọng thép, dù cố gắng thế nào Kim cũng bị chặn lại, cậu không thể thoát ra được.
"Rõ ràng anh là một kẻ tâm thần" Kim nói với giọng nghiêm nghị, thở dài thất vọng vì sự ích kỷ của Kamol.
"Cả hai chúng ta đều là những kẻ tâm thần" Kamol nói một cách khiêu khích trước khi đặt môi lên đối thủ đang chuẩn bị mở miệng nói điều gì đó, phớt lờ những tên thuộc hạ đang ngồi trước mặt họ.
"Ưm...ư..ưm" Kim rên lên để phản đối từ cổ họng khi Kamol ấn môi cậu xuống một cách cuồng nhiệt và dữ dội. Một chiếc lưỡi nóng bỏng áp ra chơi đùa, xâm nhập và mút lấy đầu lưỡi non nớt của đối phương cho đến khi đau nhức.
Kamol hôn say đắm khiến tim Kim đập thình thịch. Cả hai tay Kim đưa lên định đánh vào lồng ngực thật mạnh nhưng cậu đã bị Kamol bắt lấy và siết chặt eo cho đến khi thân Kim đau nhức. Kim cúi sát vào lồng ngực mạnh mẽ của Kamol và Kamol nắm chặt cả hai tay của Kim một tay của cậu rồi dùng bàn tay còn lại của mình để bóp và khóa cằm Kim. Cảm giác đau buốt ở cằm cùng với vị mặn trong miệng khiến Kim thở hổn hển.
Kim không biết tại sao mình lại bị kích thích đến vậy. Cho đến khi Kamol bắt đầu từ từ liếm môi, cũng như cắn môi dưới của Kim liên tục.
Trước khi rời ra, ánh mắt Kim đầy bối rối. Kamol khẽ mỉm cười khi nhìn thấy ánh mắt của Kim.
"Em cảm thấy thế nào, hừ? Bị cưỡng hôn, em có khó chịu hay không?" Kamol nói rằng hãy nghỉ ngơi để trêu chọc Kim.
"Buông tôi ra ngay, đau quá" Kim cắt ngang giọng nói bình tĩnh. Kamol khóe miệng nở nụ cười, bởi vì hắn biết bề ngoài Kim có vẻ bình tĩnh nhưng bên trong lại rất kích động. Kamol chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt dâm đãng như vậy, cái nhìn của Kim khiến Kamol cũng thấy kích thích và thèm khát.
Khi Kamol buông cánh tay, Kim vội vã đưa cánh tay qua lại vì đau.
Kamol dùng ngón tay cái lướt qua môi Kim như đang lau thứ gì đó. Kim nhìn dọc theo ngón tay Kamol thì thấy có vết máu, không cần phải nói bây giờ miệng của Kim đã vỡ nát, mùi vị của muối