Cuộc phẩu thuật kéo dài đến 4 tiếng, những nhân viên y tá thì cứ hối hả ra vào, còn cầm theo nhiều túi máu, điều này khiến Phong Diệc Thần càng khiến tâm trạng nặng trĩu hơn.
Dần đèn trong phòng cấp cứu cũng tắt, bác sĩ trong phòng bước ra, Phong Diệc Thần chạy nhanh tới gấp gáp hỏi "Bác sĩ, cô ấy sao rồi?"
"Tình hình hiện tại, là cuộc phẫu thuật vô cùng thành công, nhưng xác suất tỉnh lại là rất thấp,bây giờ chỉ còn trông chờ vào nghị lực của bản thân cô ấy"
Phong Diệc Thần nghe xong thì khóc nức nở quỳ trước phòng, ôm đầu mà than trách, Hình Thất Thất nhìn thấy cũng che miệng mà khóc tức tưởi.
..........
Phòng hồi sức
Phong Diệc Thần ngồi sát bên giường của Hà Tĩnh Hy tay nắm chặt lấy tay cô, khuôn mặt anh thì trắng bệch, vì quá sức, anh ôm lấy cô mà liên tục gọi tên cô "Tĩnh Hy, Tĩnh Hy tỉnh dậy đi, tỉnh dậy nhìn anh đi mà...Tĩnh Hy"
Hình Thất Thất thì cứ cố gắng an ủi anh nhưng chỉ vô ích, anh vẫn cứ thế mà ôm cô, gọi cô, khóc lóc....
______________
2 tháng sau
Phong Diệc Thần cũng đề nghị đưa Hà Tĩnh Hy về nhà, và thuê bác sĩ giỏi mà anh quen ở Pháo về chăm sóc cho cô, mỗi ngày anh đều đến chăm sóc cho cô, mỗi ngày đều mua cho cô một bộ đồ, đều làm đồ ăn cho cô.
"Thất Thất ngày nay là ngày thứ 61 rồi,em xem xem bộ đồ thứ 61 này nó có đẹp không? Em tỉnh dậy đi mà!" Anh nắm chặt lấy tay cô, không ngừng rơi nước mắt, cô cùng từ từ cảm nhận được, mà nước mắt cô cũng rơi.
"Em đợi anh anh lấy cháo cho em nha!"
Một lúc sau, Phong Diệc Thần đem cháo vào thì anh vô cùng bất ngờ,.làm rơi luôn tô cháo đang cầm trên tay
"Tĩnh Hy..."
Tĩnh Hy cô ấy đã tỉnh rồi!!
Anh lao nhanh tới ôm cô vào lòng,.không kiềm nỗi mà òa lên khóc