"Phịch" Chu Tước Minh đẩy cô ta xuống sàn, bóp lấy chiếc cổ cô ta lạnh nhạt nói "Bây giờ cô muốn chết kiểu nào?"
Chu Tước Minh hoàn toàn mất đi lí trí, bóp chặt lấy cổ Mộ Vân, ánh mắt rực lửa như muốn giết chết ai đó vậy.
Lúc này, Mộ Vân sợ hãi vô cùng, nắm chặt tay của Chu Tước Minh,"Minh....em....em có thai rồi!" Nghe đến đây Chu Tước Minh cố lấy lại được lí trí từ từ buông lỏng tay khỏi cổ cô ta
"Khụ......Khụ"
Chu Tước Minh thở dài, chống hai tay trên sàn rồi lấy lực đứng lên, dùng ánh mắt sắc đá nhìn Mộ Vân "Sau khi cô sinh xong, nhanh chóng cuốn gói rồi biến khỏi tầm mắt của tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, còn con tôi sẽ nuôi nó"
"Nhưng......" Mộ Vân định phản bác lại nhưng nhìn vào ánh mắt của Chu Tước Minh khiến cô không khỏi rùng mình, cô cúi mặt xuống, giọng nói yếu ớt chấp nhận "Vâng, tôi biết rồi"
"Sau khi cô sinh xong tôi sẽ cho cô một số tiền đủ để cô sống,.......à với lại tôi cũng không muốn con của tôi biết nó có một người mẹ mưu mô như cô!"
Chu Tước Minh nói xong liền quay lưng đi ra khỏi phòng của Mộ Vân.
"Chu Tước Minh anh đúng thật là rất tàn nhẫn"
Quay về phòng làm việc Chu Tước Minh ngồi "Phịch" xuống chiếc ghế, vác tay lên trán, rồi liên tục vò tóc, vuốt mặt. Lúc này đây, Chu Tước Minh cảm thấy vô cùng trống trải.Căn phòng ngập tràn bóng tối trở nên u ám đến lạ thường. Ánh sáng của ánh trăng chiếu vào căn phòng để lộ rõ khuôn mặt buồn rầu, hối hận của Chu Tước Minh rồi từng giọt lệ long lanh rơi xuống hai gò má.Anh ta khóc sao?Khóc vì ai chứ?
Mở chiếc tủ của bàn làm việc Chu Tước Minh cầm ra một tấm hình, ôm nó vào lòng ngực mà bức bối "Thất Thất......Anh xin lỗi!"
Bây giờ nói xin lỗi có phải là quá muộn rồi không? Nếu lúc trước anh chịu tin lời Hình Thất Thất nói,