Trần Minh Triết bị cơn sốt hành hạ khiến cả người mệt nhừ, còn uống thuốc mà hắn đưa làm y ngủ rất lâu.
Đến khi tỉnh lại cũng đã là giờ Tỵ*, y bị ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt mỹ lệ.
Mi tâm nhíu lại rồi theo bản năng mà đưa tay lên che ánh nắng đi từ từ mở mắt ra.(Giờ Tỵ: khoảng 9 đến 11 giờ trưa).Y mệt mỏi sờ tay sang bên canh.Không có ai.Y liếc mắt sang đó, hắn thật sự đã bỏ đi rồi.
Y xoay người sang cuộn tròn mình lại nằm đó tận hưởng chút hơi ấm còn vương lại của hắn, lười biếng mà nhắm mắt.
Y nằm đó thật lâu không có bất kì động tĩnh gì, y cảm thấy người một chút sức lực để tự ngồi dậy cũng không có chỉ đành nằm đó.Thật lâu sau, y mới nghe có người mở cửa bước vào nhưng y không buồn để tâm tới cứ nằm im ở đó.
Người nọ thấy y không có động tĩnh liền đi lại gần sờ nhẹ lên mặt y gọi: "Sư tôn."Nghe giọng nói quen thuộc y chậm rãi mở mắt ra, xoay đầu nhìn người trước mắt, môi mỏng mấp mấy: "Hạ Vũ.""Là ta."Hắn ngồi xuống bên cạnh y nhẹ gật đầu rồi ân cần mà đỡ y ngồi dậy."Vốn là định để người ngủ thêm nữa nhưng ta thấy ngủ lâu quá cũng không tốt định đến gọi người dậy..."Y liếc nhìn hắn: "Vất vả cho ngươi rồi."Hắn vội xua tay, nói: "Ta không cho người nói như vậy.
Ta có thể chăm người cả đời mà."Y hơi cong môi lên, đáp: "Đây là ngươi tự nói, vi sư sẽ nhớ rõ."Hắn nghe y nói liền nở một nụ cười, nụ cười này của hắn làm tâm y rung động, xao xuyến nó hằng đêm.
Nụ cười vẫn mang vẻ thiếu niên mười ba tuổi khi hắn vừa gặp y, bái y làm sư.
Trần Minh Triết vẫn luôn nhớ rõ như in nụ cười và gương mặt tươi sáng năm đó.Y đưa tay sờ nhẹ lên mặt hắn, y muốn khắc sâu nó vào trong lòng không bao giờ quen.
Bởi...thời gian không còn nhiều nữa.Ngày đó...sắp đến rồi.Hắn bất ngờ khi y sờ mặt mình liền ngước mắt nhìn liền thấy người kia lại thẫn thờ không nói một lời.
Ánh mắt chứa biết bao đau thương, mất mát lại len lỏi một chút ôn nhu cùng yêu thương trong đó.
Ánh mắt cực giống kiếp trước lúc y triệu Âu Dương ra cầm chui hướng mũi kiếm về tim mình, trong chốc lát máu tưới bắn ra tung tóe...Hắn mở to mắt liền ngay lặp tức ôm y vào lòng, giọng run rẩy gọi: "Sư tôn..."Bất ngờ bị hắn ôm, y liền giật mình mà quay đầu nhìn hắn: Ngươi...sao lại..."Hạ Vũ không lên tiếng, y cũng đành đưa tay lên mà vuốt nhẹ lưng hắn.
Hạ Vũ ôm y một lúc đến khi bản thân bình tĩnh lại mới buông y ra, nói: "Sư tôn, để ta lấy nước ấm lau người cho người, sư tôn đợi ta một chút.""Ừm."Nói rồi hắn đứng dậy đi đến phòng tắm của y lấy một thao nước nhỏ dùng linh lực làm nó ấm lên, hắn lấy khăn cùng một bộ y phục cho y.
Lau người cẩn thận hắn liền giúp y mặc y phục cẩn thận.
Hắn đem đồ đi cất, sau đó liền ra ngoài dặn Hàn Anh lấy thức ăn hắn đã nấu đem đến.Trong lúc đợi, hắn ngồi xuống cạnh y.
Trần Minh Triết đang giơ tay hơi cao mà ngấm ngía bộ y phục, hắn thấy lạ liền hỏi: "Sao thế sư tôn?"Y nghe hắn hỏi liền đặt hai tay xuống: "Không có gì.
Nhưng mà...đây vốn không phải y phục của ta."Hắn nghe y nói thế liền cười, đáp: "Đây là hôm qua ta mua cho người.
Người thấy sao?""Ngươi mua?"_Y hơi nheo mắt nhìn hắn.Hắn liền gật đầu: "Ừm."Cốc...cốc...cốc.Hàn Anh ở bên ngoài gọi: "Thái tử, cháo cùng với thuốc người dặn đây."Hắn mở cửa ra cầm lấy nó: "Cảm ơn ngươi.
Ngươi trở về đi."Hắn định xoay người bước vào liền nghe Hàn Anh nói."Thái tử, trời lạnh, tuyết phủ kín như thế.
Người...vẫn nên mặc áo khoác vô ạ."Hàn Anh với âm giọng nhẹ, ngào ngào mà nói.
Tay đưa ra một cái áo lông cừu, dùng đội mắt đào hoa nhìn hắn với vẻ mặt cầu mong hắn sẽ nhận.Hạ Vũ nhìn hắn thần khẩn như thế nhưng cũng không đưa tay ra nhận: "Ngươi mặc đi.
Ta thấy ngươi mặc cũng khá ít, ngươi mặc nó vào không cần bận tâm ta.""Ta..."_Hàn Anh định lên tiếng nói gì đó nhưng vừa mở miệng liền cúi mặt xuống."Vâng.
Ta trở về cung trước._Nói rồi liêng ngoảnh mặt bỏ đi, Hàn Anh chạy thật nhanh mà trở về.Hắn khó hiểu nhìn theo, lại lắc nhẹ đầu rồi đóng cửa bước vào.
Hắn đặt khay lên bên giường y rồi ngồi xuống, tay cầm lấy muỗng sứ múc ít cháo thổi nguội."Ngươi làm như thế không sợ hắn đau lòng sao? Dù sao hắn cũng quan tâm ng..."Lời chưa dứt, muỗng cháo liền đưa vào miệng y.
Hắn liền nói: "Ta với hắn có là gì...người không cần lo.""Rõ ràng hành động đó của hắn không phải là bình thường...Hắn múc thêm một muỗng cho y, đáp: "Ta biết.
Kì thật từ khi trọng sinh ta đã nhiều lần nghĩ tới tại sao kiếp trước hắn tận tâm phục mệnh ta như thế.
Kiếp này, ta có để ý hành động của hắn...nếu sư tôn nói vậy, ta cũng đoán được