"Ha..."Hạ Vũ khó chịu, miệng khẽ mở thở ra từng hơi lạnh.
Trần Minh Triết ôm hắn trấn định."Ngươi ổn chứ?""Vấn ổn, sư tôn không cần lo."_Miệng thì nói vẫn ổn nhưng cơ thể lại run nhẹ lên, tay ôm y ngày càng chặt.Trần Minh Triết thở dài, lo lắng nói: "Được rồi, ngươi bỏ ta ra đi.
Ta tìm Hàn Lâm đến khám cho ngươi.""Không cần, không cần đâu sư tôn.
Người cho ta ôm người một lúc nữa thôi, ta vẫn ổn không sao cả."_Hắn vẫn còn đang trong trạng thái hoảng sợ từ cơn ác mộng, trán đã rịn một tầng mồ hôi lạnh, tat vẫn gắt gao ôm chặt lấy y.Trần Minh Triết không nói gì, đau lòng nhìn hắn.
Y vòng tay ôm lấy thân thể cường tráng lại đang sỡ hãi run lên từng đợt, vuốt nhẹ lưng trấn an hắn lại.Đến khi cảm thấy được rằng lòng ngực đã không còn đập liên hồi, thân thể đã diệu hơn không còn run như trước đó, hơi thở hắn bình ổn.
Trần Minh Triết mới chịu mở miệng: "Ngươi sao rồi?""Ta ổn rồi, không sao nữa.""Vậy, ngươi thả ta ra đi."Hắn ngước đầu nhìn y: "Người muốn đi đâu?"Trần Minh Triết nhìn đôi mắt vì hoảng sợ mà tràn ngập nước mắt phải kìm chế không để nó chảy xuống của hắn, y cười nhẹ, đưa tay gõ lên đầu Hạ Vũ một cái nhẹ: "Tối rồi, ngươi không đói à?""Ta...""Ngốc."_Y cầm ống tay áo chặm nước mắt cho hắn.
Trong lòng dấy lên nỗi chua xót lại vừa buồn cười, mắng hắn một câu: "Ngươi lớn như vậy rồi, sao lại còn mít ướt như thế?""Ưm...ta không có khóc..."_Hạ Vũ làm vẻ mặt uất ức nằm trên đùi y, ôm lấy eo Trần Minh Triết, miệng mếu máo."Được, được.
Ta chịu thua ngươi.
Mau bỏ ta ra, đói bụng lắm rồi."_Y đưa tay đẩy nhẹ hắn.Hạ Vũ không cam lòng buông y ra, lười biếng ngồi trên giường dựa lưng vào bức tường lạnh."Hôm nay, vi sư nấu đồ ăn cho ngươi.
Ngươi muốn ăn gì?"_Trần Minh Triết bước xuống giường, cầm miếng vải trắng, đưa hai tay lên cột cao tóc đuôi ngựa."Ta muốn ăn mì hoành thánh."_Nghe nói là y nấu, Hạ Vũ hai mắt sáng rỡ nói.Trần Minh Triết gật đầu, y xoay người lấy một chiếc áo khoác vô, trước khi đi còn quăng lại một câu: "Ngươi thay y phục rồi ở yên trong này chờ ta, chớ ra ngoài.
Ta phiền chán nhất là tìm người."_Nói rồi Trần Minh Triết liền biến mất dạng, một thân bạch y như tuyết đi đến Thu Hải Đường.Hạ Vũ ở bên trong này nhanh chóng thay y, lại còn thời gian rãnh hắn giúp y dọn dẹp lại phòng.Lúc dọn dẹp, Hạ Vũ lỡ tay làm rơi một quyển sách dày trên đầu tủ quần áo của y, hắn cúi người xuống nhặt.
Quyển sách dày cộp, bụi bẩn bám đầy, Hạ Vũ hơi tò mò phủi sạch bụi trên đó, hắn thấy dòng chữ được viết một cách kỹ càng, rất đẹp ghi rõ bốn chữ Gia Tộc Họ Trần.Hắn nhìn chằm chằm quyển sách, không hiểu như nào lại mở ra, đập vào mắt hắn là một dòng chữ đỏ tươi được viết bằng máu người, hắn nhỏ giọng đọc rõ từng câu từng chữ: "Gia tộc họ Trần và Ma tộc đời đời kiếp kiếp không đội trời chung, ân oán khó nói.
Cách mười năm đều gặp đại nạn bọn chúng khiến gia tộc ta phải chịu tai kiếp lầm than, phải có một người đứng lên đấu tranh bảo vệ cả gia tộc...Vào đời con cháu thứ chín, đứa con trai lớn phải thay gia tộc gánh vách trách nhiệm, bảo vệ Trần gia, đây là người được tổ tiên chọn lập, nhất định bằng mọi giá phải đứng tranh đấu, dùng sức của những vị thần đáng sáng lập họ Trần phong ấn thế lực Ma tộc, độ sinh phù mệnh cho cả dòng tộc bình an, tai qua nạn khỏi..."Hạ Vũ nhíu chặt mày kiếm: "Gì thế này? Con cháu đời thứ chín, con trai lớn....Trần Minh Triết...."Hắn mãi chăm chú đọc đến nỗi không hay có người bước vào, Trần Minh Triết đặt nhẹ đồ ăn xuống bàn rồi từ từ bước lại chỗ hắn, y đặt