Hắn căn bản theo thói quen của kiếp trước mà ôm chặt người trong lòng, tay gối đầu cho y, bàn tay vụng về mà vuốt nhẹ lưng y, tay kia kéo chăn cao lên đắp cho y, giọng thều thào: Được rồi...được rồi...không sao nữa...không sao...ngoan...Minh Triết...Không sao nữa...."_Giọng hắn thều thào bên tai y.Có lẽ là do cả ngày hôm nay làm việc cùng luyện kiếm quá nhiều khiến hắn chỉ vừa vỗ y đã thấm mệt, một lúc sau thì liền mơ mơ màng màng muốn thiếp đi.
Trong mộng hắn thấy mình vần ôm y vẫn thều thào bên tai y, nhưng khác là đây không phải Thanh Thiên Long mà đây là Hắc Đan Điện, người hắn ôm không phải là y đang ngủ lại hoảng sợ do gặp ác mộng mà là cái xác lạnh của y, hắn đưa tay che lên ngực nơi trái tim của y có vết thương đang chảy máu kia bên cạnh còn có cả một thanh kiếm của y, hắn ôm chặt y hắn hết cười rồi lại khóc, giọng hắn âm trầm thều thào nhưng không phải là lời nói an ủi vỗ về kia, lời nói của hắn từ hồ có thập phần mất mát cùng với tuyệt vọng...." Haha...Chết rồi....Chết rồi càng tốt...Ngươi như vậy thật ngoan a...._Hắn nở một nụ cười nhưng nụ cười mang theo bao nhiêu đau khổ." Nhưng mà ngươi đi rồi ta biết hận ai đây...Ngươi đi rồi ta phải làm sao?...Ta chẳng còn ai bên cạnh nữa...ta...ta chỉ còn lại một mình ngươi...Đến cả ngươi...cũng bỏ ta..."_Hắn khóc, giọt nước mắt rơi trên gương mặt của y, gương mặt vẫn cao lãnh chỉ có điều nó đã không còn một giọt máu nào, hoàn toàn tái nhợt.
Y chết rồi như mang theo nửa linh hồn của hắn, hắn căm thù y hận y vì không cứu gia đình mình cho rằng y máu lạnh.
Nhưng hắn không nỡ để y rời xa hắn, hắn chỉ có thể biết giam cầm, hành hạ không thể để y có cơ hội trốn thoát.
Một bên là gia đình mình, một bên là người hắn yêu.
Đúng vậy, hắn yêu y, nhưng thù hằn che mất lý trí, khiến hắn không thể phân biệt đúng sai nữa.
Hắn...hắn phải làm sao mới đúng đây?...Cho dù hắn có làm như thế nào thì Trần Minh Triết y vốn đã không thể quay lại nữa rồi.Y đi rồi như mang theo cả thế giới của hắn.
Hắn mất tất cả rồi.Cả đêm đó, hắn ôm y, nửa tỉnh nửa mơ, không rõ lúc này là lúc nào, không rõ mình hiện tại là Thái Tử điện hạ được người người yêu quý của Tam giới hay là Hoàng đế tay dính đầy máu vạn người căm ghét của Hắc Đan Điện kia.
Không rõ người nằm trong lòng mình là vị Tông chủ của Thanh Thiên Long bằng xương bằng thịt luôn nghiêm khắc với hắn hay chính là cái xác lạnh lẽo không có sự sống kia.
Hắn sợ hãi càng ôm chặt người trong lòng hơn, hắn sợ rằng chỉ cần hẳn buông lỏng tay một chút thì y sẽ hoàn toàn biến mất.Hắn ôm chặt người trong lòng, khóe mắt ươn ướtTrong tâm trí hắn bây giờ là một Hoàng đế ba mươi tuổi độc ác, cũng có sự hồn nhiên ngây thơ của một cậu nhóc mười tám tuổi." Minh Triết, ta không bỏ ngươi..."Trong lúc mơ màng, hắn vô thức nói ra.
Miệng lẩm bẩm, câu nói cực kỳ ôn nhu mang theo bao nhiêu là ám áp, yêu thương.
Hắn tự hứa rằng kiếp này nhất định phải thay đổi vận mệnh, phải bảo vệ những người hắn yêu thương, hắn muốn cho y biết tấm chân tình của mình, đường đường chính chính mà yêu thương y thay vì là thù hận triền miên không dứt.
Một câu nói không bỏ ngươi..
kia cứ thế mà buộc miệng nói ra.Một đời thù hận khiến cho bản thân hắn cực kì mệt mỏi, hắn quá mệt, hắn không còn quan tâm tới bây giờ là kiếp trước kiếp này.
Hắn cứ thế mà ôm người trong lòng, hơi thở trầm ổn đều đều thở ra, cứ thế mà chìm vào giấc ngủ.Chắc có lẽ do độc tính phát tác cùng với tác dụng phụ của thuốc mà y ngủ rất nhiều, Trần Minh Triết cảm giác có thứ gì đó ấm áp bao trùm lấy, y theo thói quen nghĩ là gối hay chăn của mình mà cọ cọ rồi lười biếng vòng tay qua ôm lấy nó.
Y chợt giật mình rồi mở to mắt sói ra.Không đúng nha, rõ ràng nếu là gối hay là chăn của y sẽ rất mềm mại, gối của y cũng rất nhỏ vừa tay ôm của y, còn cái thứ y đang ôm vừa rất to, lại có cảm giác rất săn chắc, cứng rắn.
Y cố gắng ngược mặt lên nhìn, đặp vào mắt y là gương mặt tuấn mĩ, vừa mang nét yêu nghiệt kia đang thở đều đều mà ngủ say.Cái gì thế này? Y hoảng hốt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh mà thoáng khỏi vòng tay đang ôm chặt y đó, y ngồi thần thờ trên giường lấy tay đỡ lấy trán rồi lắc nhẹ đầu cho mình tỉnh táo hơn một chút.
rồi y quay lại nhìn nam nhân đang ngủ kia, y vươn tay sờ nhẹ lên mặt hắn.
Vậy là....cả đêm hắn ngủ ở đây sao? Lại...lại còn ôm y cả đêm...không biết đêm qua mình lúc ngủ có nói gì khiến hắn nghi ngờ rằng y cũng là trọng sinh sống lại hay không? Y là sợ hắn biết y cũng trọng sinh, sợ hắn sẽ lại tiếp tục căm hận y, y rất sợ sự việc lúc đó tái diễn lần nữa....y rụt mạnh tay về, nghĩ nghĩ có lẽ hắn không biết đâu, y rõ ràng ngủ sâu như thế cơ mà.Nhưng mà bây giời chẳng lẽ...cứ để hắn ngủ ở đó không làm gì sao? Nếu có ai đó biết được lại nói Thái Tử cùng Trần Tông chủ ngủ cùng nhau, mặt mũi y biết để đâu đây.
Y nghĩ nghĩ.
Bỗng..." Tông chủ, người có đó không?"_Thị vệ không thấy y bèn đến gọi.Y giật mình cũng đành trả lời tránh nghi ngờ: Có chuyện gì?"" Chỉ là Tuyết cô nương cùng Hạ công tử không thấy người đến lớp dạy mới bảo ta tới."Y lúc này y mới chịu vén rèm cửa sổ cạnh giường y lên.
Gì chứ? Y ngủ đến tận trưa luôn rồi sao...!Ngươi lui đi ta ra ngay." Vâng."_Cậu bỏ điY nhìn nam nhân bên cạnh lấy tay lay nhẹ vai hắn gọi: Hạ Vũ."" Ưm..."_Hắn nhăn mày rồi từ từ hé mắt ra.Hắn giật mình nhìn y:" Sư tôn." Ừm.
Sao ngươi lại ở đây?" Ta..ta..A..là ta lo độc tính trong người sư tôn chưa giải hết, sợ lại tái phát nên ta tới trông người.
Ai dè ngủ quên luôn."_Hắn ngồi dậy gãi đầu cười hì hì." Cám ơn ngươi, ngươi về đi."_Y rời giường." Vâng, sư tôn."_Hắn lật đật chạy về, không