"Hạ Vũ."_Trần Minh Triết hoảng hốt đưa tay đỡ lấy hắn."Ngươi biết mình đang nói gì không vậy? Ngươi muốn chết sao hả?"_Đối với Hạ Vũ đây là một cú sốc rất lớn, hắn không đứng vững ngã về sau rất may là y đỡ kịp lấy hắn.
Hạ Vũ không tin vào tai mình, quát mắng kẻ vừa trình báo kia.Thị vệ hoảng sợ dập đầu nói: "Nô tài không dám thưa Thái tử.
Tất cả những gì nô tài nói đều là thật, thánh thượng...thánh thượng, người đã đi rồi.""Ngươi mau lui ra ngoài đi."_Y ôm lấy Hạ Vũ, lấy thân mình làm chỗ dựa cho hắn.
Lên tiếng ra lệnh cho kẻ kia lui đi."Vâng."_Thị vệ nhanh chân cuống quýt chạy đi.Hạ Vũ như mất hết lí trí, đôi mắt lặp lờ nhìn y, tim đập nhanh đến khó thỏ, hắn gắng sức nói với: "Sư tôn, cha của ta....Tại sao?...Là kẻ nào?...."Hạ Vũ mất hết kiểm soát mà hét lên: "Rốt cuộc là kẻ nào dám giết ông ấy?"Trần Minh Triết đau lòng ôm chặt lấy hắn, y nghẹn giọng an ủi: "Hạ Vũ, ngươi đừng như vậy nữa, được không? Ta không muốn nhìn thấy ngươi như thế đâu.
Hạ Vũ à..."Hắn nhắm chặt mắt, gục đầu nức nở bên vai y, đưa đôi bàn tay run rẩy đến ôm lấy Trần Minh Triết.Sao lại đối xử với hắn như vậy? Vừa mới đây còn vui vẻ cười nói, cớ sao giờ lại tái diễn ác mộng sâu thẳm năm nào, cha hắn vẫn không thoát khỏi số phận trớ trêu này.
Còn mẹ hắn, nàng kiếp trước chôn cùng phu quân của mình, giờ đi người đã đi mất thì thử hỏi sau này mẹ hắn phải làm sao đây? Tại sao kết quả vẫn như thế, cha hắn vẫn không thể....Cú sốc này quá lớn đối với Hạ Vũ, hắn vừa vui vẻ làm việc cùng y, bây giờ lại nhận được tin cha mình trúng độc mất đi tính mạng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Hạ Vũ không thể nào chấp nhận được sự đau thương mất mát này, nó ập đến một cách bất ngờ.Trần Minh Triết cận lực dỗ dành hắn, được một lúc y mới thả ra, đưa tay lau nước mắt còn động lại trên khóe mi cho hắn."Ngươi nghe ta nói chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta không thể nào cứu chữa được nữa.
Việc cần làm bây giờ chính là nhìn nhận thứ trước mắt và chấp nhận nó.
Ngươi muốn trả thù thì ngươi nhất định phải là kẻ mạnh nhất, bây giờ ngươi là Thái tử nhưng khi tự ý tìm hung thủ rồi phán án tử hình thì ngươi chính là khi quân phạm thượng sẽ bị xử tội.
Nếu như ngươi làm vua, ngươi muốn giết bất kì kẻ nào cũng chẳng ai dám cản đường ngươi.
Nhớ lấy, cha ngươi ở dưới suối vàng chính là mong muốn ngươi hiên ngang đứng giữa trời đất, huynh ấy không muốn rằng đứa con trai mình đặt trọn vẹn niềm tin lại là một kẻ phế vật, vô dụng.""Ta đã biết thưa sư tôn."_Hắn kiên định nhìn y nhưng trong tông giọng vẫn mang một chút mất mát, đau thương."Tốt lắm, chúng ta đi đến tẩm cung.""Ừm."Nói rồi Hạ Vũ triệu Bạch Thiên ra, cùng y nhanh chóng ngự trên kiếm đến tẩm cung của Hoàng đế.Khi đáp đất hắn thu hồi kiếm lại, Hạ Vũ đứng bất động trước cửa chần chừng đưa tay lên rồi lại hạ xuống, y đi đến nắm nhẹ tay hắn.
Cả hai nhìn nhau, Trần Minh Triết lúc này như là niềm an ủi duy nhất của hắn, Hạ Vũ miễn cưỡng nở một nụ cười nhẹ, siết chặt tay kia rồi đưa lên đẩy cánh cửa bước vào.Bên trong là Lan Y đang ngồi trên giường, bên cạnh nàng là thi thể lạnh băng của phu quân mình, nàng nắm lấy bàn tay đã đông cứng của Hạ Luân khóc