Bốn người bọn họ đi dạo hết khu phố này tới khu khác, đến khi bầu trời chuyển màu đỏ thẫm mới chịu trở về.
Trên đường vè y cứ thẫn thờ nhớ lại kiếp trước mà tính toán.
Khoảng thời gian này có lẽ sắp đến lúc nhận nhiệm vụ xuống núi trừ yêu do Hoàng đế ban cho sư đồ bọn họ, tiếp đến lại là trận thiên liệt lần đó sắp giáng xuống....Aizzz, y cực kỳ khó chịu mà hơi lắc nhẹ đầu.
Nhất định phải khắc chế nó, nhất định phải nhanh suy cách không thể chậm trễ.
Dần dà bầu trời bị một bao đen bao trời lấy cả không gian tĩnh mịch.Y lúc này cứ như người mất hồn, trở về tới môn phái cũng không hề hay biết mà cứ tiếp tục đi.
Vào khắc này, hai người Tiêu Lan đã cũng nhau trở về trúc xá dành cho môn phái mà nghĩ ngơi, Hạ Vũ cứ thấy Minh Triết cứ vô hồn mà theo thói quen mà đi về hướng phòng mình, nhưng y không dừng lại mà tiếp tục đi, hắn lo lắng chạy theo nắm tay y lại nói:" Sư tôn, sư tôn..."........" Sư Tôn..."_Hắn dường như hơi lớn tiếng mà gọi.Y giật mình: À...hở...Ngươi gọi ta..Y giật mình thoáng khỏi suy nghĩ mà trở về với thực tế, y theo bản năng mà quay qua nhìn người vừa gọi mình.
Vừa quay ra liền đối mặt với y là gương mặt yêu nghiệt lại còn mang theo chút lo lắng mà nhìn y, tròng mắt đen láy sâu thẳm nhìn y chằm chằm...Trần Minh Triết vội đẩy hắn ra: Ngươi gọi ta có chuyện gì?Y lấy quạt che mặt mình lại chừa ra đôi mắt sói lạnh kia để che giấu đi sự xấu hổ của mình, may mắn là giọng y vẫn trầm ổn nên hắn không phát hiên ra y có gì khác biệt.Hắn cười hì hì nói: Sư tôn.Phòng người...ở đây mà.Hắn vừa nói vừa chỉ ngón tay về phía phòng của y.Y lúc này hơi ngớ ra mà nhìn hắn, mặt đối mặt.
Hạ Vũ thấy y nhìn hắn như thế, bất giác đưa tay sờ mặt mình..." Ngươi làm gì thế?_Y thấy hắn cứ sờ mặt mãi, nhíu nhẹ mày kiếm mà hỏi hắn." Ta thấy sư tôn của nhìn ta như thế nên ta nghĩ là mặt ta dính gì đó?_Hắn buông tay xuống.
Cười hì hì." Mặt ngươi không có dính gì cả."" A...Vậy sao người lại nhìn ta?_Hắn hai mắt sáng lên mà nói.
Ta..._Y lúc này không biết nói như nào cho phải, hai thính tai đỏ lên nhưng có lẽ vì trời tối nên không phát hiện.
Hay là...ta đẹp trai quá nên sư tôn chết mê với sắc đẹp của ta luôn."_Hắn đắc y sờ sờ mặt mình mà trêu y.Hai mắt y mở to: Ngươi...Đúng là hồ ngôn loạn ngữ...Y phất tay bỏ đi vào phòng, y đứng trước cửa nghe tiếng hắn gọi Ấy sư tôn...!Còn chuyện gì nữa?"_Trần Minh Triết xoay đầu nhìn hắn." Không có gì, ta muốn chúc sư tôn ngủ ngon."" Ừm, ngươi cũng mau về cung đi chớ để sư huynh và sư tẩu lo._Y mở cửa bước vào trong phòng.Y đóng cửa phòng liền đứng dựa vào của phòng rất lâu.
Y thật sự rất lo lắng về trận thiên liệt kia, y nhất định bằng mọi giá phải ngăn cản nó, cho dù bỏ cả tính mạng cũng phải bảo vệ học bình an, nếu làm thế mà có thể khiến hắn không hận y giống kiếp trước...y chết cũng không hối tiếc.Bên ngoài này, trong màn đêm cô đơn tĩnh mịch, hắn đứng nhìn cửa phòng y thật lâu.
Chung quy hắn cũng rất muốn bảo vệ mọi người, bảo vệ cả y, hắn biết thời gian không còn nhiều nữa, hắn phải làm mọi cách để ngăn cản nó.Hắn dựa vào thân trúc trước phòng y mặt ngược nhìn bầu trời rộng lớn xa xăm kia.
Ta phải làm sao đây? Minh Triết..._Hắn thì thầm nói.Âm thanh rất nhỏ, tựa hồ như bất lực lại mang theo chút nghẹn ngào mà gọi tên y, nghe lại giống như cực kì mệt mỏi.Hắn đứng đó thật lâu, thấy đã quá khó khuya hắn sợ cha mẹ sẽ lo lắng, đành luyến tiếc nhìn cửa phòng y thêm một lúc nữa liền rời khỏi mà trở về hoàng cung.Trong này Minh Triết đã tắm rửa thay y phục xong xuôi.
Y nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh kiếp trước.
Sư huynh, sư tẩu phản phệ mà ngã từ trên cao xuống rồi chết, Hạ Tiêu vì muốn nhanh chóng giúp y phong ấn thiên liệt cũng tự bạo mà chết.
Hạ Trình Thiên quỳ trước ba cái xác lạnh mà khóc không thành tiếng.
Tuyết Lan nghẹn ngào ngồi cạnh bên xác của Hạ Tiêu nàng ôm chàng vào lòng nức nở mà khóc.
Y biết nàng thích Hạ Tiêu mà Hạ Tiêu cũng rất thích nàng.
Cả hai chưa kịp đến với với nhau mà lại phải ở trong tình cảnh kẻ còn người mất như thể này.
Y có phải quá nhẫn tâm rồi không?Y chứng kiến tất cả nhưng không thể làm gì, hoàn toàn bất lực.
Trước mắt y là vũng máu đỏ chói chảy lênh láng, một người ôm thân