Khi cái túi bị hất văng ra, Sở Tịnh Nhiên khựng lại, hơi cau mày, hít nhẹ một hơi, hơi cúi người nhặt lên rồi để nó trên bàn.
Một âm thanh trầm thấp vọng lại từ phía sau.
- Hôm nay cô đi đâu?
- Dạ? Em cùng với dì Diệp đi mua ít đồ, có chuyện gì sao?
Giọng điệu là lạ, giác quan thứ sáu cho cô biết có chuyện chẳng lành.
Quả nhiên..
- Đừng có lấy quản gia Diệp ra làm bức bình phong, để mà che đậy việc làm chẳng ra gì của cô!
- Mộ Dung Trạch! Ý anh là sao, rốt cuộc em đã làm gì? Có gì thì anh nói thẳng ra, sao lại nói như kiểu em đã làm chuyện có lỗi với anh vậy?
Sở Tịnh Nhiên biết hiện tại cô không thể mất bình tĩnh, rõ ràng Mộ Dung Trạch đã hiểu lầm chuyện gì đó.
Anh nhếch môi, cười khảy:
- Hay thật cô thật chất không hề mất trí nhớ! Mới hết bệnh, nhân lúc tôi đi vắng lại lấy dì Diệp làm tấm mộc, ra ngoài hẹn hò với nam nhân, ở nhà còn đảo lộn tất cả phòng làm việc của tôi, đồ đạc của tôi là cô quăng đúng chứ? Vậy thì thôi đi, ngay cả di vật cha tôi, cô ném nó đâu rồi hả? Nếu cô bất mãn với cuộc hôn nhân này đến vậy, tôi trả tự..
- Chát!
Nghe anh nói cô không mất trí nhớ, trong lòng run lên một cái, cứ tưởng anh biết, nhưng kế tiếp lời nói anh phát ra thật chói tai, không để anh kịp phản ứng cô cứ thế giáng một tát vang dội vào anh, cùng giọng nói ám ách, nghẹn khuất.
- Mộ Dung Trạch, anh thật quá đáng! Hôn nhân của chúng ta, không phải chỉ riêng anh được quyết định!
Dù máu trong cô đang sôi trào, nghẹn một bụng không chỗ phát tiết nhưng vẫn phải đè lại, bình tĩnh cất tiếng:
- Trước tiên, muốn đổ tội danh thì cũng phải có chứng cứ chứ, chứng cứ đâu, anh mắc hoang tưởng hả? Lén lút hẹn hò, vậy em lén lút với ai và như thế nào? Thứ hai, đồ của anh em quăng làm gì? Không phải anh cho phép em bài trí lại phòng, cũng không cần hỏi lại anh? Thứ ba, đồ của bố, em cất cẩn thận rồi! Anh đi theo em!
Cô bước ra khỏi phòng đi thẳng đến một căn phòng khác.
Bước vào trong là một không gian lạ mắt, nhưng lại hài hòa, gần gũi, có cảnh có hoa, có sắc có hương hợp lòng người! Cô đi đến kéo cánh cửa tủ, bây giờ anh mới chú ý cả căn phòng đã lâu anh không bước vô, trước mắt anh là sự sắp xếp ngăn nắp hoàn mỹ một bên đồ của cô, một bên đồ của anh.
Kế tiếp cô lại kéo cửa phòng tắm ra.
Rồi cô dẫn anh đến thư phòng.
- Phòng làm việc của anh em không xáo trộn hay bỏ bất cứ thứ gì, chỉ sắp xếp gọn gàng lại, theo thứ tự ngày tháng năm, những cái cũ phía dưới cái mới em để ngăn trên.
Còn di vật của bố, em thấy hộp đã cũ nên đổi cái mới đựng để ở đằng kia.
Mắt Sở Tịnh Nhiên long lanh ánh nước nhưng nhất quyết không cho giọt nước mắt rơi xuống,