Tại biệt thự Dương gia.
- Dương Khắc Nguyên, Tâm Lan nó dù sao cũng là con ruột của ông, nó là bị người hãm hại.
Hiện tại hôn sự với nhà họ Tạ lại bị hủy bỏ, nó đã khổ sở lắm rồi ông còn cấm túc, đóng băng tài khoản của nó.
Ông không giúp thì thôi trái lại còn hại nó, có ai làm cha như ông không?
Sao tôi khổ quá mà.
Người phụ nữ trung niên không ngừng la hét, gào khóc, âm thanh của bà ngày vang vọng, người làm trong nhà không tự giác nhìn nhau lùi sâu vào trong bếp tránh tai bay vạ gió, nhưng tai luôn hướng bên ngoài, nghe ngóng động tĩnh.
- Bà quậy đủ chưa? Còn đâu là dáng vẻ của một quý phụ.
Tôi không đuổi nó ra khỏi nhà, bà nên biết ơn đi.
Bà tưởng tôi không biết mấy trò vặt vãnh xấu xa lúc trước nó làm với tiểu Hàm sao? Nhưng vì nó là con, tôi đã nhắm mắt nhắm mở cho qua, khiến tình cảm cha con giữa tôi với tiểu Hàm ngày một xa cách.
Không nghĩ tới là tôi dạy sai cách, ngày trọng đại của bản thân, mà nó cũng không từ thủ đoạn muốn làm xấu mặt em gái kết quả lại bị gậy ông đập lưng ông.
Nó đây là tự làm tự chịu.
- Ha..
Tôi khinh, còn không phải ông biết gia thế Mộ gia không hề bình thường như mặt ngoài, cậu ta là người ở đế đô là trước giờ cậu ta che giấu tốt, nên muốn bỏ xe bắt tướng đúng không? Không thông gia được nữa với Tạ gia nho nhỏ còn đứa con rể Mộ gia kia mà.
- Bà câm miệng, đừng đem ý nghĩ dơ bẩn của bản thân áp đặt lên người khác.
Có người mẹ như bà nên Tâm Lan mới trở nên như vậy.
Bà tốt nhất cũng nên ở nhà kiểm điểm lại bản thân đi, còn về tiểu Nhạc thằng bé sẽ có người chăm sóc dạy dỗ rồi.
Không để bà ta nói thêm, hạ lệnh cho người hầu mang Tần Phương về phòng, nói rồi Dương Khắc Nguyên hất tay bỏ đi, mặc kệ sự phản kháng, tiếng kêu của người đàn bà kia ngày một xa dần.
- Đứng lại, ông đứng lại cho tôi.
Đó là con trai tôi, ông không được phép tách nó khỏi tôi.
Một cái bóng đứng khuất trên ngã rẽ cầu thang đã chứng kiến.
Hai tay nắm chặt, gương mặt vặn vẹo như cố kiềm chế điều gì đó, sau đấy dứt khoát quay lưng biến mất như chưa từng có ai đứng ở đó.
Ở một nơi khác, có hai người bước ra khỏi thang máy của tòa nhà JK xuống thẳng hầm gửi xe.
Xung quanh một mảnh vắng lặng, chỉ vài chiếc xe nội bộ của công ty là còn lại, giọng nói khe khẽ của Dương Mộng Hàm lại thêm phần rõ rệt.
- A Trạch, anh có mệt không?
* * *
- A Trạch, tối nay anh muốn ăn gì? Nên ăn món thanh đạm để dễ tiêu hóa nhỉ, nhưng trời lạnh vậy ăn cay cũng rất tuyệt.
* * *
- A Trạch, hôm nay mọi việc đều thuận lợi sao? Em nghe dì Diệp nói lúc trước anh thường ở lại công ty lại thường xuyên bỏ bữa.
Em quyết