Bên trong siêu thị một vóc dáng nhỏ xinh lay động lòng người thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh kệ hàng hóa.
Lâu lâu lại nghiêng người nhìn dáng người cao lớn có vẻ thờ ơ, cứng ngắt đẩy xe đằng sau nở nụ cười tinh nghịch.
Dù vậy, người bên ngoài không khó nhận ra trong ánh mắt người đàn ông lãnh đạm kia, luôn dõi theo từng cái xoay người cùng món đồ trên tay cô lúc hỏi anh.
- A Trạch, món này nha..
- Mau qua đây anh! Còn món này nữa, anh thấy được không?
- Ừ..
- Tối nay chúng ta dùng món này nha!
- Ừ..
Mộ Dung Trạch dưới cái nhìn chăm chú của cô, bất giác gật đầu theo từng câu hỏi đề ra.
Không thể không nói, nếu có ai bắt gặp anh, có lẽ sẽ hoảng hốt, trợn tròn con mắt, vì đây là lần đầu tiên suốt ba mươi mấy năm bản thân anh ta lại cùng một người phụ nữ đi siêu thị mua đồ ăn tối mà còn nhẫn nại đẩy giỏ hàng nữa chứ.
Về phần Sở Tịnh Nhiên vô cùng vui thích phối hợp với việc anh đẩy giỏ hàng đến đâu thì món cần mua lại được để vào, cứ thế chẳng bao lâu, giỏ hàng đã đầy ấp đồ dùng.
Không khí hòa hợp ăn ý đến mức dị thường, như lão phu lão thê nhiều năm.
- Tính tiền giúp chúng tôi.
Cảm ơn!
- Bạn trai của chị thật tốt vừa chu đáo, vừa biết chăm sóc.
Bây giờ ít có đàn ông nào dành thời gian với bạn gái như vậy.
Cô nghe người thu ngân lên tiếng, bất giác nhíu mày, lên tiếng phủ nhận.
- Cô nói sai rồi, anh ấy không phải bạn trai của tôi..
- Thật xin lỗi, tôi..
- Anh ấy là ông xã của tôi!
- Ồ! Chúc hai anh chị trăm năm hạnh phúc!
- Cảm ơn!
Giật mình với cuộc đối thoại có phần tự nhiên của cô, trái tim của anh từ mất mát chuyển sang ấm áp chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Bản thân Sở Tịnh Nhiên khi nghe lời nói của cô gái thu ngân, đột nhiên nghĩ về hôn nhân kiếp trước với Lương Hữu Trác, từ khi quen nhau cho đến khi kết hôn anh ta chưa từng vì cô mà cùng nhau đi đến những nơi đông người hay khẳng định quan hệ trước người lạ.
Cô chỉ đơn giản nghĩ là anh ngại, không thích khoe khoang tình yêu nơi đông người, hóa ra..
quả thật là trò cười cái mà cô từng nghĩ là yêu.
Hốc mắt Sở Tịnh Nhiên vô thức đỏ lên, vô tình quét đến kệ vật phẩm cách đó không xa, kí ức không vui, theo dòng chảy biến mất, chỉ còn xót lại thứ trước mắt như nghĩ đến gì đó mặt đột nhiên đỏ lửng bất thường.
Mộ Dung Trạch thấy cô sửng sờ bèn lại gần hỏi nhỏ.
- Còn thiếu món gì sao em?
Thấy cô không phản ứng, hai má vì anh lại gần mà càng đỏ ứng đầy khả nghi, anh lo lắng cũng vội theo hướng vừa nãy của cô nhìn qua, sau khi sửng sờ ba giây, ánh mắt liền tối sầm đăm đăm nhìn cô.
Sở Tịnh Nhiên đã hồi thần từ lúc giọng nói Mộ Dung Trạch vang lên bên tai, vội cúi đầu né tránh tiếp tục xếp hàng lên quầy.
Ai đó lần nữa ghé vào tai cô thì thầm.
- Cô bé, em đang nhìn gì đó? Là..
Mùi hương nhàn nhạt pha lẫn gỗ đàn hương của riêng anh quấn quanh chóp mũi, lòng cô như có gì đó nhộn nhạo khiến cô muốn quay người bỏ chạy, vội giơ bàn tay che môi anh, sực nhớ bản thân đang bị vây cửa quầy, chớp chớp mắt để trấn tĩnh nhỏ giọng kháng cự
- Anh..
anh đang nói huyên thuyên gì á, đầu óc anh đừng có đen tối như vậy!
- À..
là anh đen tối hay là..
Anh chỉ lặng lặng nhìn cô mỉm cười ám muội.
Sở Tịnh Nhiên hờn dỗi, vội quay người ra khỏi quầy thanh toán đi về phía thang cuốn.
Mộ Dung Trạch nhìn theo bóng dáng cô nở nụ cười to hiếm gặp, lấy túi đồ đã được thu ngân gói kĩ lưỡng, thong thả đi theo nhân ảnh có chút vội vàng phía trước vẫn không quên dừng chân ngóng chừng anh phía sau như chờ anh đuổi kịp.
* * *
Mộ Dung