Sau khi nghe người bạn chắc như đinh đóng cột nói ra chẩn đoán của mình.
Anh nhìn chằm chằm vào Triệu Cận Nam, như muốn thông qua ánh mắt biểu đạt rằng: - Chuyện còn lại cậu xử lý, cậu là bác sĩ, bệnh của cô ấy, cậu phải trị lại khỏe mạnh cho tôi!
Rồi anh quay người ra khỏi phòng, anh cần không gian yên tĩnh để suy nghĩ lại những gì đang diễn ra.
Bởi lẽ với anh, việc cô đã gây ra đều là thật, là chính mắt anh nhìn thấy.
Phải chăng có chuyện gì mà bản thân anh không biết hay không, rõ ràng ly hôn là điều trước đây người phụ nữ ấy luôn miệng nhắc.
Tại sao? Hàng loạt nghi vấn nhưng thôi tất cả đợi cô khỏe lại, xuất viện rồi hẳn giải quyết!
Về phần, người chăm sóc cho Dương Mộng Hàm trong khoảng thời gian này, Mộ Dung Trạch đưa thím Diệp- quản gia của gia đình đến chăm sóc cho cô trước khi xuất viện.
- Uy, anh đi đâu đó? Không chờ cô ấy tỉnh lại, nói chuyện rõ ràng sao?
Đằng sau là tiếng gọi với theo của Triệu Cận Nam.
Anh thầm nghĩ, anh làm bác sĩ cũng quá uất ức rồi, trong thời gian nghỉ phép, nửa đêm lại bị kéo rời giường tham gia cuộc phẩu thuật, hiện tại lại xuất hiện tình trạng mất trí nhớ ngắn hạn, còn nguy cơ bị chứng hoang tưởng, lúc này lại phải kiêm luôn người hòa giải cho gia đình người ta nữa sao?
Anh lẩm bẩm trong miệng, vuốt mái tóc nâu của mình, rồi đến phòng xem lại bệnh án của Dương Mộng Hàm.
- Haizzz, ai kêu mình là bạn thân của tên đó chứ!
Khi ánh bình minh ló dạng, vạn vật bắt đầu một ngày mới với những vất vả lo toan, bộn bề cuộc sống nơi phố thị.
Sở Tịnh Nhiên tỉnh dậy từ lúc nào, một mực nhìn chăm chăm vào trần nhà suy tư về mọi chuyện xảy ra vào hôm qua, sẵn tiện bình ổn lại một ít trí nhớ vừa được truyền thừa từ nguyên chủ.
Tịnh Nhiên nhớ đến gương mặt trong gương trước khi ngất xỉu.
Ngũ quan xinh xắn, tóc hơi rối, nhưng không gây mất cảm quan, chân mày thanh tú, đôi mắt trong veo như nước hồ thu, làn da có chút tái nhợt, nhưng không giấu nổi cảm xúc non mịn như tơ, khiến người ta đau lòng.
Đúng ra với gương mặt xinh xắn này không nói đến người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, khuynh quốc khuynh thành nhưng chắc chắn luôn tạo hảo cảm, yêu quý của người xung quanh.
Nhưng nghĩ đến tính cách, hành xử của Dương Mộng Hàm- nhị tiểu thư của nhà họ Dương trước kia cô chỉ biết lắc đầu, thở dài.
Cô ấy có phần đáng thương, quá khứ không mấy tốt, nó được ẩn tận sâu trong trí nhớ, có lẽ cũng là ngọn nguồn đi!
Sau khi Thanh Lan- mẹ thân xác lâm bệnh qua đời lúc cô vừa tròn bốn tuổi, cha cô ít lâu sau lấy vợ kế, bà ta có một đứa con gái lớn hơn cô hai tuổi, và ả không những cướp mất vị trí đại tiểu thư của cô còn giành lấy tình yêu của cha cô.
Ban đầu vì còn khá non nớt, ngây thơ, cô không suy nghĩ nhiều, người lớn nói sao thì nghe vậy.
Chỉ nghĩ cha cô là người tốt muốn cho mẹ con ả cảm nhận hạnh phúc gia đình và tình thương của cha mà từ khi sinh ra ả đã không cảm nhận được.
Nhưng một ngày