Lúc Nghê Y tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra.
Trên người là quần áo sạch sẽ, ánh mặt trời chui vào phòng một cách có trật tự và dịu dàng. Với cách trang hoàng bày biện không thể quen thuộc hơn ở trước mắt, cô biết, đây là phòng của Lệ Chiêu.
Nghê Y xoa đầu ra khỏi phòng ngủ, Lệ Chiêu đang đứng bên cạnh cửa sổ sát đất gọi điện thoại. Anh mặc bộ quần áo ở nhà màu nâu nhạt, phong cách mềm mại như vậy, thế nhưng dáng người anh cũng có thể khống chế rất khá.
Nghê Y khát nước, cô rót một chén nước, uống quá vội vàng nên bị sặc, liên tục ho khan. Lệ Chiêu xoay người lại, nhíu mày thành chữ xuyên, chữ không kiên nhẫn viết ở trên mặt, thật sự không phải giả vờ.
Nghê Y trừng mắt nhìn lại anh, không cam lòng yếu thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau một lúc lâu, Lệ Chiêu lạnh giọng: “Đó là cốc của tôi.”
Sắc mặt Nghê Y khẽ thay đổi, sau đó cô nhanh chóng bước vào toilet, không lâu sau, Lệ Chiêu nghe được tiếng đánh răng súc miệng, động tĩnh rất lớn, bởi vì cô cố ý.
Lệ Chiêu thả nhẹ bước chân, cách tấm cửa kính, không kiêng nể gì mà đánh giá Nghê Y.
Nghê Y đứng nghiêng người, đường cong lả lướt, mông như mật đào. Cô gầy, nhưng vị trí nào nên đầy đặn thì lại không hàm hồ một chút nào, cho dù quần áo rộng thùng thình thì vẫn căng như hai quả đồi no đủ.
Nghê Y đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt u ám.
Lệ Chiêu vô thức mím môi, sau đó nói với người giúp việc trong nhà, “Đổi cái cốc và khăn lông mới.”
Ngoại trừ bỏ ghét bỏ thì không nghe ra nửa phần cảm tình.
Thời Di ở dưới lầu đợi mười phút, sợ Nghê Y gặp phiền toái, không ngừng gọi điện thoại. Rốt cuộc, Nghê Y đi ra, phía sau là Lệ Chiêu. Hai người cách xa nhau 4 - 5 mét, giống như người xa lạ.
Thư ký kéo cửa xe ra, “Lệ tổng.”
Trước chiếc Rolls-Royce kiêu ngạo bá đạo, chiếc Polo nhỏ của Thời Di tựa như một chiếc xe đồ hàng. Thời Di vội vàng bước lên đón, “Tối hôm qua anh ta không làm gì cậu chứ?”
Thanh âm không nhỏ, thư ký Lệ Chiêu và tài xế đều dựng lỗ tai lên nghe.
Nghê Y vuốt vuốt tóc, nói: “Không có.”
Hiển nhiên Thời Di không tin, “Không có khả năng!”
Nghê Y nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, “Anh ta không cứng nổi.”
Lên xe, đóng cửa, lái xe lướt thẳng ra ngoài, một loạt động tác như nước chảy mây trôi, để lại cho Lệ Chiêu một miệng đầy bụi mù.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vài giây an tĩnh, nội tâm thư ký chấn động, thật cẩn thận nhìn về phía ông chủ. Mặt Lệ Chiêu còn đen hơn cả màn đêm, khuôn cằm cứng ngắc, không có nửa phần mềm mại.
Đúng vậy, anh nên sớm tự hiểu mới phải, đây là một con sư tử nhỏ tâm đen phổi đen.
Trong xe, Nghê Y chống trán nhắm mắt dưỡng thần. Thời Di phẫn uất bất bình, “Trần Quốc Vĩ thật sự là tên khốn không ra gì!”
Nghê Y không nói chuyện.
“Chúng ta không cần phải ăn nói khép nép với ông ta, ông ta chính là tên lưu manh.” Trong lòng Thời Di tức giận, “Kéo vào danh sách đen được rồi.”
Cánh tay bên phải đã tê rần, Nghê Y thay đổi tư thế, bình tĩnh nói: “Qua mấy ngày, lại hẹn ông ta một lần nữa.”
Thời Di bẹp miệng, “Nghê Nghê.”
Ngược lại Nghê Y cười rộ lên “Không có gì, tớ đi một mình, cậu nghỉ ngơi đi.”
Cô càng thong dong, Thời Di càng khổ sở thay cô. Ai cũng có thể phát giận, nhưng Nghê Y thì không thể. Cô ấy còn nhớ rõ, có một lần tiếp khách uống say, Nghê Y nằm liệt trên hàng ghế sau, bỗng nhiên bật khóc nức nở.
Nghê Y tựa như một đóa hoa bị gió sương chèn ép, gần như bị bật cả gốc, nhưng vẫn quật cường đối kháng với mưa gió. Nghê Y nghẹn ngào, thật cẩn thận nói: “Khóc một lúc, tớ chỉ khóc một lúc thôi.”
Phương thức phát tiết cảm xúc một cách đơn giản như vậy, với Nghê Y mà nói, thế nhưng cũng là điều xa xỉ. Tuy nhiên mấy năm nay, Thời Di càng ngày càng ít nhìn thấy Nghê Y bật khóc.
Đủ kiên cường, cũng đủ khiến người ta đau lòng.
Nghê Y đau đầu, cô chuẩn bị trở về ngủ bù một giấc, qua mấy ngày sẽ hẹn lại Trần Quốc Vĩ, so sánh với 3% cổ phần trong tay ông ta, chỉ cần có thể giữ được Công nghiệp Trừng Lan, một chút khuất nhục này không tính là gì.
Trên đường, ngoài ý muốn cô lại nhận được một cuộc điện thoại.
Nghê Y đi tới quán cà phê đã hẹn trước.
Trì Sính ngồi bên cửa sổ, vẫy tay với cô từ, “Nơi này.”
Tâm phòng bị của Nghê Y thể hiện rõ trên mặt, Trì Sính cười nói: “Đừng lo lắng, anh không phải Lệ Chiêu.”
Nhắc tới cái tên này, vẻ xem thường trên mặt Nghê Y lập tức rõ ràng. Trì Sính chỉ than xuất sắc, hận không thể chụp được biểu tình giờ phút này của cô, chia sẻ cho người nào đó.
“Anh thật sự không phải gần mực thì đen.”
Trì Sính phủi sạch quan hệ, sau đó đẩy một phần văn kiện lên bàn.
……
Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon xuất hiện.
Đêm nay vận may của Lệ Chiêu rất tốt, mới ngồi vào bàn không đến nửa tiếng, số tiền thắng được đã xếp thành một ngọn núi nhỏ. Nhưng sắc mặt của anh trước sau vẫn như vậy, tứ bình bát ổn (*), y hệt như người máy.
(*): bốn bề yên tĩnh; sóng yên biển lặng
Thẳng tới khi Trì Sính tiến vào, rốt cuộc tầm mắt anh mới có mục tiêu.
“Yên tâm, giải quyết thỏa đáng rồi.” Trì Sính lời ít ý nhiều.
Người khác nghe vào tai chỉ thấy mây mù dày đặc, “A Trì làm ám hiệu gì vậy?”
Trì Sính nhướng mày, “Là chìa khóa mở khóa.”
Càng ngày càng không đáng tin cậy, chúng bạn bè ồn ào một mảnh.
Lệ Chiêu đánh được một nửa, từ bỏ, phất tay, ý bảo thư ký bên cạnh thay thế vị trí của mình. Anh cùng Trì Sính đi đến sô pha, hơn nữa còn rót một chén rượu.
Trì Sính được mở rộng tầm mắt, “Đãi ngộ này, đúng là không giống.”
Lệ Chiêu liếc mắt nhìn anh ta một cái, ám chỉ một vừa hai phải thôi.
Trì Sính làm động tác đầu hàng, đáy lòng bội phục, “Rõ ràng muốn đối xử tốt với cô ấy, nhưng mỗi lần hai người các cậu gặp mặt đều đối chọi gay gắt, giống như kho vũ khí gặp Hỏa Diệm Sơn. Vì sao phải khổ như vậy?”
Lệ Chiêu im lặng nửa giây không hé răng.
Trì Sính biết tâm tư của anh, nói tiếp: “3% cổ phần kia, cô ấy nhận rất sảng khoái, cũng rất vui vẻ.”
Lệ Chiêu lạnh lùng a một tiếng: “Tiền đồ.”
“Ngược lại tôi cảm thấy, Nghê Y rất chân thật.” Trì Sính cười nói: “Dã tâm và dục vọng, không hề che giấu, thứ mà cô ấy muốn được thể hiện rất rõ ràng ở trên mặt, cũng rất hăng hái.”
Lực sát thương trong ánh mắt của Lệ Chiêu tựa như ngàn quân, trực tiếp rơi xuống người trước mặt.
Trì Sính lập tức im miệng, hơn nữa hậu tri hậu giác nhận ra, người đàn ông này không vui, có lẽ không phải bởi vì mình ca ngợi Nghê Y.
Mà là, người đẹp đó, chỉ một mình