Đan Phi vẫn muốn làm tốt công đoạn chuẩn bị, một đường phong quan đến Nghiệp Thành. Dù chỉ là một tý khuyết điểm bé nhỏ hắn cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ cứ như vậy chấp nhập, mà hắn luôn quyết tâm làm đến cùng. Hắn không muốn làm một nhân vật nhỏ bé, càng không muốn làm một tên gia nô vì thế hắn luôn chờ đợi cơ hội.
Từ trước đến nay cơ hội điều giành cho người có tầm nhìn.
Cơ hội này rất khó có được, lần này phải tranh thủ nắm bắt, mọi chuyện trước đó điều là suy đoán của hắn, cũng biết khả năng thành công lần này rất thấp nhưng không vì thế mà hắn buông tha. Hành động lần này khó khăn trong đó rất nhiều không phải muốn làm là được nên hắn cũng không vội vã thực hiện, tốt nhất vẫn nên nhịn xuống.
Tào Ninh Nhi nghe xong câu trả lời của Đan Phi thì có chút ngơ ngác, sau một lúc lâu mới hỏi tiếp:
- Ngươi có thể cho ta biết, giá trị chân chính của những đồng tiền này không?
Giá trị chân chính của nó không nằm ở những đồng tiền này mà nằm ở tòa mộ thất chứa nó. Tuy Đan Phi biết rõ đáp án nhưng chỉ cười cười, đáp lại:
- Ta cũng cần có thời gian, cần đến mấy ngày nghiên cứu mới chứng minh phán đoán của ta được, đến lúc đó ta sẽ nói rõ cho đại tiểu thư nghe, được không?
- Ai mà thèm.
Trong lòng Tào Ninh Nhi có chút buồn bực.
Trong quá khứ, những lần nàng hỏi vấn đề mà mình thắc mắc với người khác thì vị công tử nào cũng chủ động khoe khoang để dành được sự chú ý của nàng, nhưng nàng vẫn không thèm đấy. Thế nhưng cái têm nam nhân đáng ghét này, lúc nào cũng tỏ ra thần bí khiến nàng tò mò chết đi được.
Lúc này, xe ngựa đã dừng trước cửa phủ Tào gia. Tào Ninh Nhi bước xuống xe ngựa, thản nhiên nói:
- Đan Phi, ta chỉ hy vọng ngươi không có nhìn nhầm. Dù sao thì. . . Vật đó cũng làm ta mất đi một lượng bạc, mới tới tay ngươi đấy.
- Từ hôm nay trở đi, tất cả tiền công của ngươi sẽ tạm thời bị khấu trừ, cho đến khi ngươi trả nợ hết một lượng bạc cộng thêm tiền lãi mới thôi.
Tào Ninh Nhi cáo mượn oai hùm bổ sung một câu.
Đan Phi nhìn nàng cười cười, lên tiếng:
- Thật ra đại tiểu thư bỏ ra một lượng bạc, cũng không phải uổng phí.
- Là sao?
Tào Ninh Nhi có phần ngạc nhiên, ngừng bước, hỏi lại.
- Người tên Ô thanh đúng thực đang gặp khó khăn, nếu không thì cũng không có bộ dạng như thế. Đại tiểu thư đã cứu một mạng người, phần ân đức đó giá trị hơn một lượng bạc rất nhiều đấy.
Đan Phi tình nguyện giải thích cho đại tiểu thư hiểu.
- Đây là ngươi không muốn trả tiền sao?
Tào Ninh Nhi nhịn không được mà bật cười, nói với hắn:
- Ta chỉ thấy Ô Thanh cảm tạ ngươi, mà không có cảm tạ ta.
- Ta đây xin cảm tạ đại tiểu thư.
Đan Phi cười cười nói ra.
Tâm hồn thiếu nữ của nàng không khỏi nhảy đựng, thoáng nhìn cái cằm của nha đầu Thúy Nhi cũng muốn nện vào mu bàn chân rồi. Có lẽ từ trước đến nay chưa từng có một gia nô nào dám nói với nàng như vậy. Khuôn mặt của nàng đỏ lên như trái gấc chín, đại tiểu thư mắng hắn một câu, mà người nghe lại không cảm thấy chút nào tức giận :
-Ta không thèm.
Nàng bước nhanh vào Tào phủ, để lại Đan Phi một mình lẻ loi. Thúy Nhi một bên chứng kiến hết thảy cũng đỏ bừng mặt, không nghĩ đến Đan Phi lại kêu lên một câu:
- Đại tiểu thư, cẩn thận!
Cẩn thận cái gì chứ?
Tào Ninh Nhi khẽ , quay đầu lại nhìn chỉ thấy Đan Phi bổ nhào về phía người nàng. Hắn vung cánh tay lên, gần như lướt sát qua ngực nàng.
Tào Ninh Nhi vừa sợ vừa giận, hảo cảm mới tích luỹ được trước đó bỗng tam thành mây khói trong nháy mắt. Theo bản năng, nàng giờ tay, đánh mạnh vào mặt Đan Phi.
Đan Phi vì bị đánh nên khẽ giật mình.
Trong lòng đại tiểu thư khẽ run, cảm thấy đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn.
Khi nàng chuyển mắt xuống phía dưới thì phát hiện xác một con ông có thân màu vàng đen nằm trên mặt đất.
Đan Phi đã nhìn thấy con ong này bay tới từ sớm nên mới vọt tới, vì đại tiểu thư mà đuổi ong, nhưng không ngờ lại làm cho đại tiểu thư hiểu lầm, hắn bị ăn một cái tát nhưng nàng vẫn bị ong đót. Hắn nhíu mày, rồi xuất thủ đã chụp được cánh tay của đại tiểu thư.
Tào Ninh Nhi cũng biết vừa rồi mình đã hiểu lầm Đan Phi nên vội hỏi thăm :
- Này, ngươi có sao không? Có đau lắm không?"
Cô nàng này sao lại còn nói lời vô ích, vào thời điểm quan trọng thế này cơ chứ?
Đan Phi thấy con ông này chết rồi nhưng mũi châm độc đã đâm vào ngón tay của Tào Ninh Nhi. Hắn không nhiều lời, nhanh chóng dùng móng tay lấy nó ra.
Lúc này Tào Ninh Nhi mới cảm giác được đau đớn truyền đến từ đầu ngón tay, giống như muốn đâm vào tận đáy lòng, mặt mày nàng ko khỏi nhăn lại. Bây giờ nàng mới biết rõ vì cứu nàng nên hắn đã không để ý đến lễ nghi mà kêu to tên nàng.
- Ngươi mau buông tiểu thư ra.
Một màn vừa rồi phát sinh quá nhanh nên Thúy nhi không biết rõ chuyện gì đã xảy ra thì đã thấy Đan Phi giống như đang phát điên, lao nhanh về phía đại tiểu thư rồi bị đại tiểu thư giáng cho một bớp tai nhưng vẫn nổi lên sắc tâm, nắm lấy tay của đại tiểu thư không buông.
Hạng gia nô kiểu này thì không thể tặng hắn một nụ cười nếu không hắn sẽ ỷ thế làm càn, hắn sẽ nghĩ ngươi thật sự có tình cảm với hắn.
Thuý nhi nghĩ chắn chắn chuyện đúng như nàng thấy liền tặng cho Đan Phi một quyền vào lưng, thấy hắn chẳng những không buông tay đại tiểu thư ra mà ngược lại còn nắm lấy ngón tay của đại tiểu thư mà xoa xoa nắn nắn.
Tròng mắt của Thuý nhi như muốn rơi xuống đất, nàng rống lên như một con sư tử cái hung mãnh:
- Nhanh, có ai không, mau mau cứu đại tiểu thư, phi lễ, phi lễ rồi!
- Không cần gọi!"
Tào Ninh Nhi khẽ quát một tiếng. Nàng nhận ra Đan Phi nắm đầu ngón tay của nàng bỏ vào miệng ngậm, khiến nàng nhảy đựng, xém chút nữa ngất tại đương trường . Cũng may kiến thức nàng có không ít nên nhận ra Đan Phi đang kềm quanh ngón trỏ của nàng, cố gắng dùng sức hút ra. Nàng biết Đan Phi đang giúp nàng lấy chất độc ra.
Mạc dù thấy Đan Phi, cố phần kích động, chuyện bé xé ra to lên nhưng nội tâm Tào Ninh Nhi vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Nàng thấy mặt Đan Phi in rõ dấu bàn tay của nàng, thế mà hắn vẫn làm như vậy với nàng. Khiến lòng đại tiểu hơi ấm, nhìn nam tử gần trong ngang tất này, nhất thời nàng không biết nói gì.
Mặt trời mùa thu đang lặn về phía tây, ánh hoàng hôn chiếu lên người nàng, nhàn nhạt ôn hoà.
- Đại tiểu thư?!
Tiếng kêu như sấm kèm theo sự kinh hãi trong câu nói làm cho đại tiểu thư của chúng ta nhảy dựng, đợi tinh