Liên Hoa thấy khi Đan Phi nhìn xung quanh rồi cầm sang một chén nhỏ, trong lòng đầy lo lắng. Nàng thật không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào nữa, chỉ cảm thấy vui sướng như muốn vỡ oà.
Lúc thấy Đan Phi vẫy tay đi khỏi ngay trước tiệm rèn, trong lòng nàng cảm thấy trống rỗng không biết trông cậy vào đâu. Tuy Đan Phi đã nói là sẽ đến lấy xẻng Lạc Dương gì đó, nhưng nàng rất sợ rằng tất cả chỉ như giấc mộng, khi mở mắt ra sẽ tan biến hết.
Nàng trở về chuẩn bị nấu cơm sớm, mang đến cho tiệm rèn, nhất định phải bảo đại ca rèn được xẻng Lạc Dương, không thì nàng không còn mặt mũi nào mà gặp Đan đại ca. Nhưng nàng không ngờ sẽ sớm gặp được Đan Phi lần nữa.
Lúc bưng chén mật ong, nàng tưởng như bưng ra trái tim chân thật của mình, nhưng khi thấy Đan Phi không uống mật ong, nàng thất vọng não nề.
Đúng rồi, Đan đại ca là người của Tào phủ, có gì mà chưa từng nếm thử cơ chứ, chỉ có nàng mới được mang mật ong mà nàng xem là báu vật ra. Khi nghĩ tới đây, trong lòng Liên Hoa hơi tủi thân. Lúc nghe thấy Đan Phi hỏi thăm, Liên Hoa dường như không tin vào tai mình
- Đan đại ca, huynh nói muốn mượn mật ong để dùng sao?
- Không chịu cho huynh à?
Đan Phi cười và nói.
- Không phải thế!
Liên Hoa vui vẻ nói:
- Nhưng huynh nói mượn làm gì, cứ mang đi là được.
Tiểu nha đầu này làm sao thế? Ô đại nương thấy hơi lạ, thầm nghĩ tiểu nha đầu này mặc dù rất tốt bụng, nhưng luôn xem mật ong là báu vật, lúc chưa cần dùng đến thì dù đệ đệ của nàng muốn ăn thêm một miếng cũng không được, sao nay lại rộng rãi với Đan Phi thế cơ chứ?
Tay giữ chặt Đan Phi, Liên Hoa nói:
- Đan Phi ca, huynh đi với muội.
Nàng kéo Đan Phi đến nơi mình ở, nơi đó chẳng khác gì nhà của Ô đại nương, nhưng một góc lều chất đầy những hũ mật ong được đậy kín.
Liên Hoa chỉ vào mấy cái hũ và nói:
- Đan đại ca, đây đều là mật ong bảo quản cẩn thận, huynh cứ lấy mà dùng.
Đan Phi hơi buồn cười
- Đâu cần dùng hết chỗ này, chỉ cần dùng một chén là được rồi.
- Sao ít thế?
Liên Hoa hơi thất vọng, nhưng có chút tò mò nói:
- Đan đại ca, huynh mượn... mà không... là lấy mật ong để làm gì?
Đan Phi chưa kịp trả lời thì Ô Thanh đã bước vào, úp úp mở mở:
- Đan đại ca, mẹ ta nói là nhất định phải giữ huynh lại ăn bữa tối.
Hiểu được cách mà những gia đình nghèo khổ bày tỏ tấm lòng chỉ có như thế, lại càng sợ người ta mất mặt, Đan Phi đáp:
- Được thôi.
Ô Thanh rất vui vẻ, chợt nghe Đan Phi nói:
- À đúng rồi, huynh có thể xin chút bột làm bánh hấp của mẹ đệ chứ, một chậu nhỏ là được.
Ô Thanh hơi khó hiểu nói:
- Không cần mượn đâu, để đệ đi lấy cho huynh.
Cậu nhóc nhanh chóng lấy hơn nửa chậu bột mì, bên trong dù có lẫn chút trấu cám cũng là thứ lương thực rất quý giá của những nhà nghèo.
Đan Phi hiểu rõ tính tình Ô đại nương, chỉ sợ đại nương sẽ lấy hết cả gia tài ra đưa cho hắn mất thôi, trong lòng hắn cảm thấy thật ấm áp. Nhưng hắn biết chỉ cần sau khi mình thành công, đừng nói là mấy thứ bột mì, mật ong, mà có thể từ nay Ô gia sẽ thoát khỏi cảnh nghèo túng.
Dưới con mắt tò mò của Liên Hoa, Đan Phi rửa tay rồi lấy gần nửa chén mật ong đổ vào bột mì, pha thêm nước, sau đó nhấc bột lên.
Liên Hoa ngạc nhiên nói:
- Đan đại ca, huynh cũng biết làm bánh yến mạch sao? Trước giờ muội chưa từng ăn bánh yến mạch mật ong.
Không phải là nàng chưa từng ăn, mà là không chịu ăn như thế, nhưng nếu là Đan Phi làm thì nàng hoàn toàn đồng ý cả hai tay.
Đan Phi cười và thầm nghĩ rằng tiểu nha đầu này dù có hiểu biết về cách nuôi ong, nhưng cũng không hiểu được một trong những tác dụng của mật ong đó là lên men bột mì!
Hắn đang làm một sản phẩm mới của thời đại này.
Trong trí nhớ của hắn, người dân vào thời Tần Hán vẫn chưa biết đến kỹ thuật lên men, hắn đã xác thực điều này ở chợ. Thời kỳ này lúa mì được sử dụng khá hạn chế, chỉ được hấp chín mà thôi. Sử dụng loại lương thực này chẳng những thiếu dinh dưỡng mà còn dễ làm rối loạn tiêu hoá.
Lên men dù chỉ là sự đổi mới nho nhỏ, nhưng đối với chế độ dinh dưỡng thì hoàn toàn có thể nói là một phát kiến đầy sáng tạo.
Sau khi Đan Phi nhào bột mì, Liên Hoa liền nói:
- Đan đại ca, để muội hấp, muội cũng biết làm đấy.
Nàng ta định giành lấy chậu nhưng lại bị Đan Phi từ chối, hắn bảo Liên Hoa lấy một tấm vải sạch, sau đó phủ lên chậu bột mì.
Liên Hoa chưa hiểu bèn nói:
- Đan đại ca, huynh muốn làm gì?
- Ủ bột mì qua đêm.
Liên Hoa không biết là Đan Phi nói đùa hay thật, dè dặt nói:
- Nhưng mà... sẽ bị thiu mất.
Nàng tế nhị giữ thể diện cho Đan Phi, chỉ sợ Đan Phi vì