Là Trùng phách!
Ngay khi Đan Phi cầm tiểu cầu thì lập tức đưa ra kết luận.
Trùng phách là một chủng loại trong Hổ phách, hình thành từ ngàn vạn năm trước hoặc có thể nói là trên trăm triệu năm trước, và được xem là hoá thạch sống ngày nay. Trước đây không lâu, ở mộ địa Hải Hôn Hầu của Tây Hán đã khai quật được một viên Hổ phách cỡ khoảng một trái bồ đào, chấn động một thời. Từ đó có thể thấy được Trùng phách trân quý đến cỡ nào.
Đan Phi được nhìn thấy Trùng phách cũng không nhiều, đương nhiên là không nói đến những Trùng phách ngày nay được làm giả, nàng không ngờ vật phẩm khảo hạch của Tào tam gia lại là một vật như vậy.
Vuốt ve trùng phách, cảm giác được sự tang thương của lịch sử trong nó, nhất thời, Đan Phi có chút ngẩn người.
Tào Ninh Nhi hạ cái miệng anh đào mỏng nhỏ nhắn xuống, cảm thấy tiểu tử này có chút không xứng với tín nhiệm của Tam thúc. Tam thúc ko có đệ tử, nàng cũng biết rõ về Tam thúc, người muốn bái Tam thúc làm thầy có không biết bao nhiêu người, tầm quan trọng cũng không phải là nhỏ. Nàng không ngờ Tam thúc sẽ cho Đan Phi một cơ hội.
Bảy vật phẩm nằm lộn xộn trên mặt bàn, đương nhiên nàng cũng có vài đánh giá riêng về chúng, hợp ý nàng nhất chính là cái khối ngọc bội ôn hoà, trân châu kia cũng không tệ, nhưng mà Tào Ninh Nhi lại tự biết rõ, khảo hạch của Tam thúc tuyệt đối không đơn giản như thế. Đỉnh Vi Quốc Khí, từ ý nghĩa cũng thấy được sự quý giá của nó, còn cái tất quán* đen đen kia nhìn sơ qua thì thấy cũng tầm thường nhưng lại có chút thần bí. Vật phẩm quý giá nhất có lẽ là nằm trong bốn vật này rồi.
* 漆罐: cái vật giống cái bình.-KìNgộ
Nàng cũng không ngờ rằng Đan Phi chỉ lấy một vật như cục đá, giá trị của nó chỉ sợ còn thua cả thỏi vàng.
Đan Phi thưởng thức Trùng phách cả buổi xong rốt cuộc lại để xuống, thầm nghĩ nếu bàn về ý nghĩa khảo cổ thì vật này tuyệt đối có giá trị nhưng nếu đem bán đi thì chỉ sợ ngay cả một chút trang bị cũng không đổi được.
Vì sao? Vì không có ai biết nhìn hàng!
Hắn thở dài trong lòng, vẫn tiếp tục suy nghĩ lời nói của Tào Tam gia, tiện tay cầm khối ngọc bội nhưng chỉ nhìn một cái rồi lại thả xuống bàn.
Hắn cầm lấy cây châm giống như tảng đá, và nó làm hắn hứng thú nhìn cả nửa buổi nhưng rồi lại thả xuống mặt bàn.
Khi Tào Ninh Nhi nhìn thấy hắn cầm lấy ngọc bội thì lòng hơi vui, nàng thầm nghĩ tên gia nô này cũng có chút ánh mắt, nhưng khi thấy hắn để xuống rồi cầm lấy cây châm thì đôi mày liễu liền nhăn lại.
Những tên gia nô này, ngày thường chỉ biết nhận tiền đồng gạo muối gì đó, vàng bạc thì ít khi được thấy nên đương nhiên sẽ không biết mảnh ngọc bội kia quý giá cỡ nào. Thấy Đan Phi cầm tảng đá yêu thích không buông tay, Tào Ninh Nhi nhìn hắn như nhìn đứa bé đang chọn đồ vật đoán tương lai*, thấy hắn bỏ hạt dưa đi lấy hạt vừng, nàng thầm sốt ruột.
*KìNgộ: nguyên văn là Trảo Chu, là một tập tục, trẻ em sẽ được chọn một vật vào ngày thôi nôi, dùng để đoán tương lai.
Chỉ là vô tình nghĩ đến, khiến Tào Ninh Nhi tự thấy buồn cười, nàng thầm nghĩ Tam thúc tuyển đồ đệ, nàng sốt ruột làm gì chứ?
Cuối cùng thì Đan Phi cũng bỏ cây châm đá xuống, rồi lại cầm lấy kim tử, tiểu đỉnh và tất quán nhìn qua, xong lại để xuống, phủi tay một cái.
- Ngươi có đáp án rồi sao?
Tào Tam gia thấp giọng nói.
Đan Phi cười đáp:
- Ta không nhìn ra được vật nào quý giá nhất.
Tào Ninh Nhi mém chút hôn mê bất tỉnh.
Nàng thầm nghĩ hài tử này cũng quá trung thực rồi, không thể chọn bừa một cái sao?
Trong bóng tối, Tào Tam gia cũng trở nên trầm mặc, ko biết có nên nhảy ra đánh tiểu tử này một trận hay ko. Ngược lại, Đan Phi hoàn toàn thất vọng:
- Nếu như Tam gia đã hết chuyện, tại hạ xin phép ra ngoài.
Tào Ninh Nhi lại khẽ giật mình, cảm thấy cách xưng hô của hắn không có giọng điệu của một gia nô, mà lại giống như là ngang hàng. Nàng ko khỏi cau mày.
Sau một hồi lâu, Tào Tam gia mới nói ra hai tiếng:
- Rất tốt.
Đan Phi quay người rời đi, Tào Ninh Nhi cũng có chút tức giận nên quay người về phía Tào Tam gia oán trách:
- Tam thúc, đây là cách ngài chọn người sao? Ta thấy cũng không có quy củ với tiêu chuẩn gì cả. Người muốn giao mọi chuyện cho loại người như vậy, Ninh nhi là người thứ nhất không đồng ý.
Trong bóng tối, Tào Tam gia hạ thấp thanh như đang độc thoại:
- Quy củ đúng là ko có, nhưng tiêu chuẩn thì rất khó nói...
- Sao?
- Rất thần kỳ.
Thanh âm của Tào Tam gia có phần kinh ngạc, y thấp giọng nói tiếp:
- Không thể tin được, tiểu tử này học được những thứ này ở đâu?
Tào Ninh Nhi nghe thấy Tam thúc đánh giá Đan Phi, nhịn không được mà giật mình hỏi gắng:
- Bản lãnh của hắn cao cỡ nào?
- Ít nhất cũng phải cao như ba tầng lầu các."
Tào Tam gia nói một cách thản nhiên.
Tào Ninh Nhi nghe Tam thúc nói dí dỏm, muốn cười nhưng sau đó lại khiếp sợ. Tào Thị là một đại tộc, đang gặp loạn thế, người tài ba trong tộc xuất hiện lớp lớp. Những năm gần đây người đầu tiên buộc phải nhắc đến là Tư Không Tào Tháo, và tuỳ tùng đi theo Tào Tháo là Tào Hồng, đương nhiên là càng vất vả công lao càng lớn. Tào Ninh Nhi cũng biết rõ Tào Thị có thể phong quang như hôm nay thì thật sự cũng không thể bỏ qua công lao của Tam thúc.
Kiến thức Tam thúc rất cao, ánh mắt rất tinh chuẩn, bình thường rất ít khi khen người nhưng hôm nay lại đánh giá Đan Phi như vậy, thật sự là chuyện chưa từng có.
Dù tin