Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng
Chương 11: Dạ kỵ
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Thụy An An -
truyện copy từ truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Bóng tối mờ mịt, trong thôn Mông, tiếng khóc vang trời.
Trận chiến ban ngày, man nhân tới xâm phạm táng mạng gần hai ngàn người, ba bộ lạc man nhân ít nhất cùng tổn thất một nửa thanh tráng. Nhưng tổn thất của thôn Mông cùng cực kỳ thảm trọng, tuy may mắn có liệp man nhân tới thôn Mông tương trợ, nhưng vẫn có hơn bảy trăm thôn dân bị giết, trong đó nam nữ mỗi bên một nửa.
Cơ hồ là mỗi một hộ gia đinh của thôn Mông đều có người bị man nhân giết chết. Nhà nhà mang khăn tang, hộ hộ khóc thảm, thôn Mông đêm nay khiến người ta cả người lạnh toát.
Vật Khất ngồi khoanh chân trên một chạc cây đại thụ nghiêng nghiêng chĩa xuống đất, hai tay khoanh trước ngực, nhìn về phía cầu treo ở cách đó không xa. Mấy hán tử liệp man nhân đang tay cầm búa lớn, leng keng đập lên đầu gỗ, giúp người thôn Mông sửa lại dây treo của tháp tên và cầu treo đã bị hủy. Bọn họ làm rất hăng say, hiệu suất cũng rất cao, tòa tháp tên ban ngày bị phá hủy đã được dựng lại bảy tám phần rồi.
Thôn Mông là điểm bổ cấp duy nhất cho người ra vào núi trong vòng mấy ngàn dặm. Bất kể là tới núi tiểu Mông hái thuốc, săn thú, hay là đội ngũ giống như đội liệp man nhân chuyên nghiệp này, đặc biệt đi tìm dã nhân mọi rợ xui xẻo ở trong núi, lúc rời khỏi núi đều sẽ nghỉ ngơi ở thôn Mông, bổ sung các loại vật phẩm bổ cấp.
Cho nên quan hệ giữa thôn Mông và những người hái thuốc, thợ săn, liệp man nhân cực tốt, quan hệ với những tên dã nhân mọi rợ kia thì kém tới cực điểm.
Thường ngày, một năm thôn Mông luôn bị những dã nhân đó quấy nhiễu mấy lần, nhưng từ trước đây giờ chưa có lần nào như hôm nay, ba bộ lạc man nhân liên thủ phát động công kích với thôn Mông. Đặc biệt là điểu man nhân, bộ lạc của chúng cách thôn Mông phải tới bảy tám trăm dặm, không ai biết được bọn chúng sao lại đột nhiên nổi điên, muốn chạy một quãng đường xa như vậy để tới thôn Mông làm khó.
Nói chung, tổn thất của thôn Mông lần này quá lớn, ngay cả phụ thân của Cẩu tể tử, tráng hán đã dẫn Vật Khất từ trong núi về thôn Mông cùng chết trong quả cầu lửa quỷ dị mà thủ lĩnh dã nhân đó phát ra.
Than khẽ một tiếng, Vật Khất ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao sáng rực, lẩm bẩm: "Sống cũng không dễ dàng gì. Nhưng nói chung vẫn phải cố gắng mà sống!"
Từ đằng xa truyền tới tiếng cười hắc hắc, thủ lĩnh của liệp man nhân, Trương Hồ tay cầm đại khảm đao bát phong cửu hoàng, xách thêm một túi rượu, sải bước về phía bên này. Gã ném cái túi rượu phải to bằng đầu con trâu về phía Vật Khất, há miệng cười nói: "Vận Khất huynh đệ nói đúng, người ta sống một đời khó lắm. Nhưng một đám đàn ông nói sao cũng phải sống tiếp, đúng không?"
Đón lấy túi rượu, Vật Khất nhíu mày uống hai ngụm rượu cây.
Cay nồng, sộc lên mùi, độ rượu rất cao, nhưng khẩu vị thì kém tới cực điểm. Bên trong rượu còn trộn thảo dược và thuốc nước không biết tên, có hoạt huyết, có khu hàn, công hiệu để khu trừ đi lượng độc tố nhỏ, nhưng lại khiến vị rượu càng giống độc dược hơn.
Cố gắng uống hai ngụm, Vật Khất thuận tay ném lại túi rượu cho Trương Hổ đứng dưới tán cây. Hắn cười khổ hỏi: "Trương Hổ đại ca, bọn huynh từ đâu tới?"
Bắt lấy túi rượu uống ọc ọc một hồi, Trương Hổ thoải mái ợ rượu một cái, tâm mãn ý túc nói: "Vừa từ trong núi ra, chuẩn bị về thành tiểu Mông đi khoái hoạt tiêu diêu một trận. Các huynh đệ ở trong núi hơn nửa năm rồi, thu hoạch lần này cũng không tồi."
Thở dài một hơi, Trương Hổ nhìn về phía thôn Mông đèn đuốc tiêu điều, cười khổ, nói: "Chỉ là thôn Mông lần này, hắc..."
Vật Khất không lên tiếng, chỉ khoanh tay lặng lẽ nghe Trương Hổ nói một mình.
"Có điều may mà bọn nhóc con như cẩu tể tử cũng sắp thành niên rồi. Thôn Mông không đến nỗi vì lần này mà suy bại. Ai, mấy năm trước bọn ta đã từng dâng thư lên thành thủ, xin thành chủ phái một nhóm thành vệ quân đóng ở thôn Mông, nhưng thành chủ sống chết không chịu đáp ứng!"
Vật Khất cúi đầu, nhanh chóng phân tích các loại tin tức tình báo từ trong lời nói của Trương Hổ.
Từ đằng xa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân khe khẽ, Vật Khất ngồi ở trên cao, vừa hay nhìn thấy một nữ tử trong thôn đang kéo một tráng hán liệp man nhân lén lút từ trong thôn ra, tới trong một bãi cỏ hoang ở cạnh thôn. Không lâu sau, một bãi cỏ hoang lay động rất có nhịp điệu.
Trương Hổ hạ thấp giọng cười khẽ.
"Vật Khất huynh đệ, chúng ta nói khẽ một chút, đừng làm phiền bọn họ."
Vật Khất nhìn bãi cỏ đó, gật đầu thấu hiểu. Nữ tử vừa rồi, lúc ban ngày hắn có gặp. Vị hôn phu của nàng ta trong cuộc chém giết lúc ban ngày đã toi mạng, trong nhà chỉ lưu lại một đứa bé gái. Hiện giờ nửa đêm lại lén lút chuồn ra ngoài, quan hệ với liệp man nhân đó, sợ là đang "mượn giống" đây.
Những liệp man nhân này đều là hảo hán tử tinh tráng, thân thủ đều cường đại hơn những người ở trong thôn nhiều. Mượn giống ở trên người họ, nếu có thể sinh hạ một đứa bé trai, vẫn có thể chống đỡ được môn hộ, tiếp tục hương hỏa của nhà này. Người của núi rừng là cường giả vi tôn, mượn giống từ chỗ liệp man nhân, nói chung là vẫn tốt hơn tìm mục tiêu ở trong thôn.
Gật gật đầu, Vật Khất vô thanh vô tức từ trên chạc cây nhảy xuống đất, đi tới cạnh Trương Hổ, ngồi dựa vào thân cây.
"Trương Hổ đại ca, ta theo sư tôn học nghệ mười năm, hiện giờ lần đầu ra ngoài hành tẩu gặp phải chút trắc trở. Không biết hiện giờ thế giới ngoài núi rừng đã biến thành như thế nào rồi?"
Trương Khẩu đã chế tạo ình một thân phận lai lịch ỡm ờ, Vật Khất bắt đầu nghe nóng tin tức ở bên ngoài núi rừng. Hắn không định ở lại thôn Mông, trời đất của nơi này quá nhỏ, đối với Vật Khất mà nói thì không hề có ích lợi gì.
Trộm được công pháp kinh nội, lấy cái thừa của trời đất để bù đắp chỗ thiếu của mình. Một địa phương nho nhỏ như thôn Mông này, có thể mang lại được bao nhiêu lợi ích cho Vật Khất chứ? Cho dù là trộm sạch quần lót của nam nữ già trẻ của thôn Mông thì cũng không thể mang lại một chút lợi ích nào cho Vật Khất. Chỉ có bước ra khỏi mảng rừng núi này, đi ra thế giới bên ngoài mới có nhiều cơ hội hơn, mới có cơ duyên khiến Vật Khất biến thành mạnh hơn.
Chỉ có điều, ngoài núi rừng rốt cuộc là có bộ dạng gì? Người của thôn Mông rất ít khi xuất sơn, ngẫu nhiên ra ngoài thì cũng chỉ là vòng một vòng ở thành tiểu Mông rồi quay lại, từ chỗ bọn họ không có các loại tin tức mà Vật Khất cần.
Ngẩng mặt lên uống hai ngụm rượu, Trương Hổ chép miệng một cái.
"Còn có thể như thế nào nữa? Tông chủ triều đại Yên chẳng phải là không thèm để ý tới chuyện ở bên dưới ư, các nước chư hầu ngươi đánh ta, ta đánh ngươi. Các đại thế gia hào môn của nước chư hầu ta lừa ngươi, ngươi lừa ta, lừa đến chết đi sống lại. Công tử trong các gia tộc thì ngươi