Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng
Chương 13: Xuất thủ
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Thụy An An -
Hơn một trăm thôn dân của thôn Mông đuổi theo xe lớn, Trương Hổ dẫn liệp man nhân bảo vệ hai cánh, đoàn người gian nan tiến về phía trước trong con đường nhỏ ở giữ rừng.
Ba mươi chiếc xe lớn, bên trên chất đầy đầu lâu của man nhân đã bị giết chết. Mùi máu tanh điếc mùi hỗn hợp với mùi của nước thuốc không biết tên có thể khiến cho người ta ngất đi. Vì không để đầu thối rữa rồi gây dịch bệch, tộc lão của thôn Mông dùng thảo dược ngâm tất cả đầu lâu một lượt, kết quả là có cái mùi đáng sợ này.
Gần hai ngàn đầu lâu của man nhân, án chiếu theo số tiền treo giải thưởng mà thành chủ thành tiểu Mông vừa đưa ra thì đây chính là một khoản tiền lớn.
Liệp man nhân và thôn Mông đạt thành hiệp nghị, sau khi đưa những chiếc đầu lâu này tới thành tiểu Mông, song phương chia đều chỗ tiền nhận được. Khoản tiền này đủ để bù đắp lại tổn thất của thôn Mông, cũng đủ để liệp man nhân ăn chơi rượu chè trong thành tiểu Mông được mấy tháng.
Vật Khất ngồi trên càng xe, dùng chủy thủ sửa sang lại phần đuôi của gai nhọt cho thật phang. Trong cái túi da thú lớn ở bên cạnh hắn, đặt chỉnh tề hơn một trăm chiếc gai nhọn, phần mũi nhọn thì đang ánh lên u quang nhàn nhạt.
Đây là một loại gai sinh trưởng trên cây độc được gọi là kiến huyết phong hầu ở sâu trong núi tiểu Mông, cự kỳ cứng rắn, lại vô cùng bén nhọn, trời sinh đã có kịch độc, những man nhân đó thích nhất là dùng lại gai cây này làm cung tên. Vật Khất thu thập được hơn trăm cái gai cây, sửa lại phần đuôi cho thỏa đáng, có thể vung tay ném ra, uy lực cũng rất lớn.
Tại cái thế giới không có súng lục, không có hỏa khí này, Vật Khất chỉ có thể dùng những thứ này để tăng cường sức tự bảo vệ của mình.
Tuy có được truyền thừa của đạo đắc kinh, nhưng từ cuộc nói chuyện với Trương Hổ có thể biết được, nước ở cái địa phương quỷ quái này rất sâu, với tu vi công lực tương đương với hậu thiên đỉnh phong của Vật Khất hiện giờ, không thể nào vẫy vùng trong đó một cách tùy tâm sở dục được.
Hài lòng sửa sang lại mũi nhọn cuối cùng, Vật Khất cắm nó vào trong túi da thú, dùng một cái gán thú buộc chặt miệng túi lại.
Quay đầu lại nhìn dãy núi kéo dài ở phía sau, Vật Khất giơ hai tay lên, dùng sức vẫy vẫy mấy cái.
Tạm biệt thôn Mông!
Đám người của Vật Khất từ sáng sớm hôm qua đã xuất phát từ thôn Mông. Từ thôn Mông tới thành tiểu Mông phải đi mất hơn năm ưặm dặm. Đổi lại là những thành vệ quân cười ngựa, cũng chỉ mất hai ba tiếng là có thể tới nơi. Nhưng trong đội ngũ có nhiều xe lớn như vậy, bên trên lại chất đầy đầu người, cùng với những thôn dân của thôn Mông chuẩn bị cầm da thú, dược thảo tới thành tiểu Mông để giao dịch, tốc độ tất nhiên là khá chậm.
Bùn đất ở phía trước đã sắp hết rồi, mọi người coi như là chính thức bước ra khỏi vùng núi. Thuận theo con đường lớn ở ngoài núi đi thêm hai trăm dặm nữa chính là thành tiểu Mông. Từ chỗ Trương Hổ biết được, trong thành tiểu Mông có hơn hai mươi vạn nhân khẩu, là thành thị lớn nhất trong phạm vi mấy trăm dặm.
Trong hơn hai mươi vạn nhân khẩu này, chỉ có mấy vạn người là cư dân đương địa cố định, còn những người khác đều là nhân khẩu lưu động như đội ngũ liệp man nhân do Trương Hổ xuất lĩnh. Liệp man nhân, du hiệp, các loại tiểu thương, thậm chí là hạng vong mệnh giết người bỏ trốn, cường đạo, trộm cáp, lừa đảo, không cần Trương Hổ phải tả nhiều thì Vật Khất cùng tưởng tượng được đây là dạng thành thị gì.
Đại hán thôn Mông ở phía trước đội ngũ phát ra mấy tiếng hoan hô, đội xe cuối cùng cùng ra khỏi vùng núi rừng, đi tới con đường ở bên ngoài.
Tốc độ của đội ngũ biến thành càng lúc càng chậm, Vật Khất ngồi trên càng xe, nhìn bùn lầy không cứng không mềm dầy tới hơn thước trên con đường lớn, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Đây chính là quan đạo từ thành tiểu Mông nối tới các thành trì khác ư? Từ tình huống của con đường này có thể thấy, Vật Khất rất thất vọng đối với địa phương quỷ quái này. Mình rốt cuộc là đã đến cái thế giới chết tiết nào thế này.
Thôn nhân thôn Mông và liệp man nhân thì đã quen với loại đường này rồi, bọn họ bất kể là đi đất hay là đi giày, đều thản nhiên giẫm lên bùn đất dày cộp tiến về phía trước, đặc biệt là những hán tử của thôn Mông, ai nấy ngưu à đại thân hình nặng nề, một bước giẫm xuống khiến cho bùn đất lồi lên tới mấy thước. truyện copy từ
Bùn đất đó màu sắc quỷ dị, bên trong còn hỗn tạp một số vật quái dị khó mà nói rõ được, chuột chết, sâu bọ, các loại vật kỳ lạ cũng không biết là có bao nhiêu, sắc mặt của Vật Khất tối sầm lại, cả người nổi da gà.
Hấp thu hạt linh hồn của Nhạc Tiểu Bạch, đồng thời có được trí thông minh biến thái của hắn, Vật Khất không ngờ cũng bị lây cả cái bệnh sạch sẽ cấp độ nhẹ này. Vật Khất bất lực lắc lắc đầu, cường hành bức bản thân tập trung nhìn lên bùn đất trên mặt đất.
Tới thế giới này rồi thì phải thích ứng với tất cả ở đây. Nếu ngay cả một chút bùn đất này cũng không chịu được thì làm sao mà sống tiếp ở đây được?
Hít sâu một hơi, Vật Khất cầm túi da thú lên, nhảy xuống khỏi càng xe, cùng với những hán tử của thôn Mông đó giẫm lên bùn đất mà tiến tới. Bùn đất xuyên qua giày cỏ cực kỳ giản lậu trên chân hắn, dính vào chân hắn, Vật Khất mặt vẫn tươi cười, hắn tựa hồ lại nhớ tới tinh cảnh khi hắn mới mười một mười hai tuổi, cùng với mãnh thú liều mạng đánh nhau trong đấu trường bùn lầy.
Hôm nay, lúc này, Vật Khất đang phải đối diện với một thế giới mới so với những mãnh thú đó thì còn nguy hiểm hơn gấp trăm vạn lần, và cùng đặc sắc hơn trăm vạn lần.
Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra. Vật Khất vừa đi vừa cười ha ha nói chuyện với những thôn nhân của thôn Mông, hàn khí trong kinh lạc ở hai tay dần dần nồng đậm, hắn không lãng phí một khác thời gian nào, lặng lẽ vận chuyển pháp quyết của "Thủy Nguyên Thiên"
Linh khí thuộc tính thủy trong thiên địa linh khí ở xung quanh nhanh chóng ùa về phía Vật Khất, thấu qua lòng bàn tay của hắn, nhanh chóng tràn vào trong kinh mạch của hắn.
Căn bản là không cần giống những công pháp tu luyện khác còn phải chuyển hóa, dung luyện linh khí thành tu vi của bản thân mình. Thiên địa linh khí ở bên ngoài vừa tràn vào trong thân thể Vật Khất, lập tức biến thành một bộ phận của tiên thiên chân thủy linh cương trong cơ thể hắn. Đạo đắc kinh, đạo đắc linh, một khi tới tay liền biến thành sở hữu của bản thân, nào còn cần phải chuyển hóa và dung luyện.
Dựa vào đặc