Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng
Chương 21: Dạ hành
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Thụy An An -
Hoàng hôn hôm nay, Vật Khất một mình ra khỏi phủ Thành Thủ.
Dịch trạm Thủ Thành vẫn còn trong sự bi thương thấu trời, hắn xót xa số tiền hắn bị mất. người dịch trạm cùng hoang mang vì lần vụ án trộm cắp đầu tiên này, họ không có bất ki phản ứng nào với Lô Thừa Phong, ngoài việc hộ vệ trực đêm phủ Thủ Thành tăng gấp đôi thì không có gì khác thường.
Vòng quanh hai con đường vòng ôm lấy Tiểu Mộng thành, xuyên qua ngố nhỏ ngoằn nghèo, nhờ kinh nghiệm của Ngô Vọng, Vật Khất chắc chắn sau hắn có người, nên mới trở ra đường lớn, tim một tửu lầu, mua hai vò Hoàng ngọc cao ngon nhất, rồi lại mua 3 con gà nướng.
(.
Hiện Vật Khất đang thừa tiền, khi ra ngoài Lô Thừa Phong lại nhét cho hắn 10 đồng tiền vàng, vì vậy khi mua gì thường chọn đồ đắt, chỉ có vài đồ rượu nhắm thôi mà đã tốn 25 đồng bạc, khiến cho ông chủ tửu lầu vui cười toe toét.
Chọn xong đồ, Vật Khất chậm rãi đi về phía Mãnh hổ viện phía đông thành, hang 0 của Trương Hổ.
Hoàng hôn nặng nề phủ bóng, nhà dân trong thành Tiểu Mông đều ấm lửa bếp, thế giới này linh khí dồi dào, các loại nông sản trồng ra khi nấu lên có hương vị rất hấp dẫn, bao phủ cả thành trì, Vật Khất ôm vò rượu đi trên đường, ngửi thấy hương thơm này thì chợt có cảm giác gia đinh.
Không biết là đâu đó gần đấy có vang lên tiếng hát của thôn nữa, ca từ giai điệu đơn giản, nhưng giọng hát của thiếu nữ ngọt ngào, bay đi xa xa trong đém, giống như một món ăn tham đạm.
“Thật huyền diệu!”
Vật Khất khép hờ mi mắt, nhìn dáo dác xung quanh, có nhiều thương nhân đang cùng nữ quyến đi trên đường, có thể là về nhà, cùng có thể là về quân ưp, nhờ khả năng đánh giá của Lạc Tiểu Bạch, Vật Khất đoán những cô gái này thuộc hàng cực phẩm cấp 5 trở lên.
Ngắm nhìn những người phụ nữ này mà Vật Khất ngẩng mặt lên trời than một tiếng, nếu Lạc Tiểu Bạch có thể cùng hắn đến thế giới này, cái tên háo sắc đấy thì có thể hăng quá ngất đi không đây?
Nghĩ vậy Vật Khất lẩm bẩm: “Ta sẽ báo thù ọi người, tin ta đi! Ta nhất định sẽ diệt toàn bộ Thanh Thành!”
Thành Tiểu Mộng không lớn lắm, chưa đến 15 phút, Vật Khất đã tìm được Mãnh hổ viện.
Đây là một lạc viện có 1 gian chính được bao hai bên trước sau, phía trước có một thao trường lớn, trước cửa có cám một cột cờ, bên trên có một lá cờ thêu hình hắc hổ trên nền vàng đang phất phơ trong gió, mấy hộ vệ có đại đao đang ngồi trên bậc cửa bàn luận, ánh mắt nghiêm nghị đang quan sát những người xung quanh.
Thấy Vật Khất đi tới, mấy người đó liền đứng dậy chắp tay chào Vật Khất, Vật Khất chắp tay đáp lễ, mấy người này đều là liệt man nhân đã gặp ở thôn Mộng, mọi coi như cùng có quen biết.
Vào trong viện thì thấy ở thao trường đã bày san một bàn đá lớn, Trương Hổ và mấy đại hán vạm vờ đang ngồi ở bên bàn đá, xung quanh có một đống vò rượu, trên bàn cơ man nào là thức ăn đồ nhắm, trong những căn phòng hai phía thao trường cùng có tiếng huyên náo, thủ hạ của Trương Hổ đang ăn uống thả phanh trong đó.
Thậm chí trong những căn phòng đó còn có tiếng đàn bà vọng ra, thi thoảng lại có vài cô nương áo xanh áo đỏ được các đại hán đưa vào trong những căn phòng chưa có người.
Vật Khất cười, hắn đi đến chỗ Trương Hổ chào hỏi: “Trương Hổ đại ca, mọi người sống thật tự tại!”
Trương Hổ ngửa cổ lên đổ nguyên bát rượu vào miệng rồi đặt mạnh xuống bàn, hắn sầm mặt nói: “Hừ! Ngươi không đến thì bọn ta mới vui vẻ tự tại được, ăn ăn uống uống, tim các cô nương giải sầu! Ngươi vừa đến là bọn ta không vui nổi!?”
Rút ra tấm bùa lục hỏa khô lâu, vứt một khô lâu có dán phù lục cho Vật Khất.
“Hiện chắc công tử Lư gia nắm chắc ty khố phòng chứ? Theo tình hình pháp khí hạ phẩm thì cho ta một trăm đồng vàng đi! Cũng chỉ ở thành Tiểu Mông, nếu đến các thành khác thì một món pháp khi hạ phẩm làm gì có giá đó?”
Nhét bừa lục hỏa khô lâu vào trong ống tay áo, Vật Khất đặt rượu và đồ nhắm lên bàn rồi mở niêm phong vòm rượu ra. nguồn (.)
Một hương thơm nồng nàn bay ra từ vòm rượu, bọn Trương Hổ sáng mát lên đồng loạt đứng dậy.
“Ay da? Hoàng Ngọc cao? Mười đồng bạc một vò Hoàng Ngọc cao ủ 12 năm, lâu lắm rồi chưa được uống!”
Mấy người vừa tán thưởng vừa tranh nhau hai vò rượu, cuối cùng vẫn là Trương Hổ có ưu thế,một mình nửa vò, còn 5 người còn lại chia nhau, tửu lượng ai cũng khá, vì vậy 10 phút sau là 2 vò rượu sạch ươn.
Thỏa mãn được cái dạ dày, Trương Hổ nhìn Vật Khất cười nói: “Vì có 2 vò rượu này, muốn nói gì thì nói đi, 1 tuần trà, nói không hết thì đứng có phí nước bọt!”
Ngồi xếp bằng bên bàn đá, đối diện với Trương Hổ, Vật Khất điềm nhiên nói: “Hiện mọi người đang vui vẻ, khi tuổi già đến liệu còn có thể sống như thế này nữa không? Tuổi già không trừ ai, có tuổi mà không có chỗ nương tựa thì sao mà vui vẻ được?”
Mọi người biến sắc, bát rượu trong tay Trương Hổ vỡ vụn.
"Niên lão thể suy cân cốt vô năng chi thì, lão vô sở y, lão vô sở dưỡng."
Trương Hổ hằn học nhác lại từng chữ lời của Vật Khất, mắt quắc lên, mấy người cạnh hắn cùng sa sầm mặt, bao nhiêu