Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng
Chương 33: Bạo ngược!
Dịch: Độc Tiên
Nguồn: Lương Sơn Bạc
Có mấy chương bên vip bị lỗi nên lấy tạm nguồn khác
Cửa ra vào một cửa hàng ven đường, hai cái tiểu hài tử tóc còn để chỏm đang đứng ở cửa chơi đùa. Đột nhiên trên đường đám người trở nên đại loạn, dòng người chen chúc xô đẩy, hai tiểu hài tử tại chỗ bị chen ngã xuống đất, bị dòng người đẩy ra xa vài bước. Mắt thấy nếu là dòng người không bình thường trở lại, hai tiểu oa nhi chắc chắn sẽ bị dẫm chết.
Vật Khất nhấc lên trường bào, lăng không nhảy xuống, một tay đẩy vài nam tử đang kinh hoảng chạy loạn ra một bên, tay kia ôm lên hai tiểu oa nhi đang sợ tới mức ngây ngốc. Bước đi đến cửa cửa hàng chúng vừa chơi đùa, đưa hai tiểu oa nhi ột trung niên nữ tử đang khóc hô rầm rĩ, Vật Khất xoay người đứng ở giữa đường cái.
“Xuy lạp” một tiếng vang lên, đầu một cái cương ti(dây thép) nhuyễn tiên co lại quật tới. Nhìn tư thế, đại hán đang vung roi thật là muốn đánh chết Vật Khất. Không nói đầu người, có là một khối đá núi, mà bị loại đặc chế roi này rút một cái cũng sẽ nát bấy.
Vật Khất tay nhấc lên, một cái bắt được trường tiên. Trường tiên rung mạnh, một cỗ duệ khí cực kì sắc bén như muốn xé mở bàn tay của Vật Khất ra. Nhưng là trong lòng bàn tay Vật Khất một trọng toàn qua khí lưu liên tục, đơn giản đem kình đạo trên roi hóa thành vô hình, một mực cầm chặt roi trong tay.
Trở tay khẽ kéo một cái, dòng khí xoáy dâng lên phát ra, tên đại hán mặt mũi dữ tợn ngồi trên tọa kỵ chỉ cảm thấy thân thể như bị cự đại dòng nước xoáy hấp trụ, căn bản như không bị khống chế hướng phía trước bay lên, lăng không bay ra xa hai ba trượng, nặng nề ngã phịch trước mặt Vật Khất.
Hung hăng một cước đập mạnh xuống, Vật Khất dẫm lên bộ vị yếu ớt ở hạ thân đại hán kia(+.+), đem khối thịt phía dưới của hắn giẫm nát như một bãi bùn nhão. Đại hán thê lương rú thảm, bỏ trường tiên, hai tay bưng kín lấy hạ thân lăn lộn loạn ở trên mặt đất.
Đám hộ vệ ở đằng sau đang dương dương đắc ý quất người qua đường đồng loạt ngừng tay, mắt phún hỏa nhìn tới.
Lão nhân mặc hồng bào tức giận đến toàn thân run rẩy, hắn nhanh chóng quất tạo kỵ chạy vội lên, chỉ vào mũi Vật Khất mắng to: "Dân đen tạp chủng ở chỗ nào, ngươi, ngươi dám đả thương người của Tiểu Quân Hầu! Ngươi, ngươi tên là gì? Xuất sinh nơi nào? Nhà của ngươi còn có ai? Toàn bộ bắt lại, chém cho ta!"
Vật Khất chớp mắt, một tay nhấc đại hán trên mặt đất lên, nặng nề mà ném qua chỗ hồng y lão nhân.
“Phanh” một tiếng, đại hán đã nện trên người lão nhân, hai người nhất tề rú thảm lên một tiếng, nện văng ra xa hơn ba trượng. Đại hán kia thân thể tráng kiện, còn chịu được cỗ lực đạo này, mà lão nhân kia thân thể suy nhược, so với người thường cũng không khác biệt lắm, đơn giản chỉ cần bị nện được một hơi, nửa ngày không động đậy.
Nếu không phải mấy tên hộ vệ vội vã nhảy xuống xoa ngực thì lão nhân kia đảm bảo phải bị nghẹt thở mà chết.
"Chém cả nhà ta? A, người trong nhà của ta đều chết hết, ngươi nghĩ muốn diệt cả nhà ta, còn phải đi âm tào địa phủ mới được !" Vật Khất cười ha hả nhìn lão nhân đang dần dần hồi khí kia cười. Lão nhân này muốn giết cả nhà hắn? Vật Khất không ngại tống lão đi Địa phủ tìm mẫu thân phụ thân của hắn luôn.
Hồng y lão nhân tức giận, da mặt biến thành màu đen, hắn run rẩy chỉ vào Vật Khất, khó khăn ói ra mấy cục đàm, thở được, lập tức hét lớn: "Một đám phế vật, ta mang theo các ngươi làm gì? Giết thằng nhãi này, giết thằng nhãi này!"
Bốn người Triệu Thần Tội cũng theo tửu lâu nhảy xuống, nghe được Hồng Y lão nhân gầm rú, Triệu Thần Tội phá lên cười: "Mẹ nó! Ở Tiểu Mông thành, kêu la muốn giết Điển Quân đại nhân, ngươi lão già này là do mẹ ngươi cùng heo rừng sinh ra a? Ngu xuẩn đến trình độ này?"
Tiện tay bắn một mũi tên lệnh dài không quá ba tấc thẳng lên trên trời hơn hai mươi trượng, tiếng rít gió bén nhọn khiến àng tai người ta cực kì đau nhức vang lên.
Rất nhanh bốn phía trên đường phố dồn dập tiếng bước chân truyền đến, người đi trên đường đều tránh hết vào cửa hàng ven đường, từng đại đội Thành vệ quân chen chúc mà đến, vây chật kín cả đường này. Bốn phía trên đường phố, đã có thành đội cung tiễn thủ xuất hiện, nhắm thẳng vào đoàn người hồng y lão giả.
đọc truyện mới nhất tại .
Nguyên bản hơn chục tên kỵ sĩ đang xoa tay chuẩn bị nhào đến chỗ Vật Khất ngây người ra, đều lui về phía sau lưng hồng y lão giả.
Một Thành vệ quân Quân Úy mang theo đội lính vọt ra, hổn hển một gối quỳ rạp xuống trước Vật Khất hét lớn: "Đại nhân, trấn thủ Bắc môn cả một đội huynh đệ đều bị người đánh, tất cả tứ chi đều bị cắt đứt nhét vào cạnh cửa. Là đám cẩu này làm! Gân cốt tứ chi của bọn hắn đều bị cái roi này tươi sống xoắn đứt!"
Vật Khất nhìn thoáng qua cương ti nhuyễn tiên trên mặt đất, khoát tay áo ý bảo Quân Úy thối lui sang một bên.
Bước về phía trước gần vài bước, Vật Khất nhìn qua hồng y lão giả cười lạnh: "Các ngươi đả thương trấn thủ Bắc môn thành vệ quân?"
truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Hồng Y lão giả cười lạnh vài tiếng đang muốn nói chuyện, phía sau đội thành vệ quân ở sau hắn đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn thập phần không kiên nhẫn: "Lão cẩu, ngươi càng ngày càng vô dụng! Dọn cái đường cũng chậm như vậy? Như thế nào lại có nhiều bọn đui mù chắn đường vậy?"
Đằng sau, một đội nhân mã đang chậm rãi đi tới. Có chừng sáu trăm tên quân sĩ giáp trụ toàn thân, chiến bào đều là tinh tinh hồng sắc cực kì vũ dũng, đang vây quanh mấy chiếc xa giá. Một chiếc xa giá, rèm đã bị người một tay mở ra, lộ ra một khuôn mặt đang phẫn nộ nhìn đám thành vệ quân đang ngăn chặn đường.
Khuôn mặt lộ ra, trắng muốt như ngọc, cực kỳ anh tuấn. Nhưng trong đôi mắt đào ngập nước trên mặt của hắn lại lộ ra vài tia tà khí làm cho người ta không hề thoải mái. Xuyên rèm xe, Vật Khất phát hiện thân người này là không mảnh vải che thân, sau lưng còn có hai cỗ thân hình trắng muốt đang chậm rãi vặn vẹo trên lưng hắn.
Người này trong xe ngựa còn làm việc!
Vật Khất hung hăng trợn mắt nhìn, cười lạnh nói: "Các hạ là người phương nào, vì sao lại ở Tiểu Mông thành tùy ý làm bậy?"
Một tiếng cười lạnh truyền đến, người nọ rõ ràng vén rèm xe đi ra. Nguyên bản cả người gần như trần truồng, ở eo trên háng lung tung