Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng
Chương 47: Sát hầu
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Thụy An An -
Mắt thấy Liễu Tùy Phong ra tay tranh đoạt công lao, Yên Bất Quy nhướn mày quát: "Hôn trướng!"
Yên Bất Quy thực sự là vừa tức lại vừa lo, phía sau còn chưa biết có bao nhiêu man nhân sẽ truy sát tới, ở trong mảng núi rừng này, man nhân như cá trong nước, chiếc lực của họ ít nhất sẽ gia tăng gấp bội. Mà con dân của Đại Yên ở ngoài rừng núi, một khi tiến vào trong rừng núi, một thân tu vi có thể phát huy ra một nửa là tốt lắm rồi. Mọi người đồng tâm hiệp lực chạy ra khỏi núi rừng mới có cơ hội lĩnh thưởng, Liễu Tùy Phong đột nhiên nội đấu, thế không phải là tìm chết ư? xem tại
Phản ứng của Vật Khất cực nhanh, Liễu Tùy Phong vừa tóm ra, thân thể của hắn liền đằng không bay lên, lật người đá ra một cước.
Một cước nặng nề đạp lên ngực Liễu Tùy Phong, Liễu Tùy Phong kêu thảm một tiếng, miệng phọt máu bay ra ngoài bảy tám trượng, đầu đập vào một cây đại thụ, tí nữa thì chết ngắc.
Lô Khúc Uyên rít lên: "Vật Khất, ngươi dám đả thương tiểu quân hầu?"
Vật Khất hung hăng trừng mắt lườm Lô Khúc Uyên, không nói câu nào túm Lô Thừa Phong chạy như điên về phía trước.
Mấy hộ vệ của Liễu Tùy Phong vội vàng chạy tới đỡ Lô Thừa Phong bị va vào cây không biết sống chết lên. Ba mươi mấy hộ vệ còn lại của Liễu Tùy Phong nhớn nhác giơ cửu trọng nỗ lên định bán thì thân hình của Vật Khất đã linh hoạt vô cùng, những hộ vệ đó vừa giơ cửu trọng nỗ lên thì hắn đã dẫn Lô Thừa Phong lách người ra sau một cây đại thụ.
Trương Hổ, Hồ Uy theo sát Vật Khất lao vào sau cây, trên tay họ cùng phân biệt lấy ra hai chiếc cửu trọng nỗ, đồng dạng nhắm vào những hộ vệ của Liễu Tùy Phong.
Một tràng tư sát vừa rồi, hộ vệ của Liễu Tùy Phong chiến tử cực nhiều. Trương Hổ, Hổ Uy phân biệt nhặt hai chiếc cửu trọng nỗ lên, lúc này vừa hay có chỗ dùng.
Mắt thấy một trận đấu tranh nội bộ, sau lưng Yên Bất Quy bốc lên một luồng thanh quang, Phá phong thanh lang hổn hển ngửa đầu lên trời tru một tiếng. Yên Bất Quy nghiêm giọng quát: "Ai dám động thủ, lập tức phế tất cả tước vị của gia tộc hắn, Yên mỗ nói được là làm được!"
Vật Khất vươn tay ra ấn tay Trương Hổ và Hồ Uy xuống, hắn cười lớn, nói: "Yên đại nhân, Vật Khất ta là giảng quy củ nhất! trước giờ chưa từng làm những chuyện loạn thất bát tao! Trời cao làm chứng, ba khối bia đá đen này là ta xông vào trong đống man nhân, từ trên tế đàn của chúng cướp được!"
Trên người bảy sở thuộc của tuần phong ti ở bên cạnh Yên Bất Quy nhao nhao ánh lên thanh quang, sau lưng họ cùng có hư ảnh của Phá phong thanh lang hiện ra, bọn họ xếp thành một hàng, chặn ở trước mặt những hộ vệ của Liễu Tùy Phong. Yên Bất Quy nghiêm giọng quát: "Vật Khất nói đúng, bia đá này là hắn từ trong đống man tử cướp được. Liễu Tùy Phong, ngươi còn dám làm bậy, người của Yên mỗ hiện tại sẽ chém đầu ngươi!"
Yên Bất Quy nổi giận, Liễu Tùy Phong lập tức không có gan. Y vội vàng hạ lệnh cho hộ vệ của mình bỏ binh khí xuống ngoan ngoan theo Yên Bất Quy tiếp tục tiến về phía trước. Mấy người của tuần phong ti bảo vệ sát bên cạnh Vật Khất, chỉ sợ Liễu Tùy Phong lại làm gì đó.
Đột nhiên, Vật Khất chỉ cảm thấy dưới tay có một cỗ lực lượng ùa ra, khí lưu nhàn nhạt ở xung quanh Lô Thừa Phong xoay tròn, linh khí thuộc tính canh kim màu trang nhạt và linh khí thuộc tính mậu thổ màu vang dùng mắt thường có thể nhìn thấy chậm rãi chú nhập vào trong thân thể của Lô Thừa Phong.
Được Vật Khất giúp đỡ rót huyết khí tinh túy vào người, Lô Thừa Phong đã bị níu giữ ở cảnh giới hậu thiên đỉnh phong mấy năm trời cuối cùng cũng trùng phá sự trở ngại giữa hậu thiên và tiên thiên, thuận lợi chen chân vào cảnh giới tiên thiên. Từ thuộc tính mà thân thể của Lô Thừa Phong chủ động hấp nạp cho thấy, gã không ngờ lại tu luyện công pháp song thuộc tính thổ, kim. Thuộc tính thân thể của gã cũng là thuộc tính thổ kim nhị trọng.
Liễu Tùy Phong, Lô Khúc Uyên sắc mặt thảm biến, Lô Thừa Phong không ngờ lại trở thành cao thủ cấp tiên thiên? Liễu Tùy Phong thì còn đỡ, nhưng Lô Khúc Uyên theo bản năng nghĩ tới một chuyện, thái độ của Lật Dương Lô thị đối với Lô Thừa Phong liệu có vì chuyện này mà thay đổi hay không? Địa vị của Lô Khúc Hải, cũng chính là nhị ca của Lô Khúc Uyên, trưởng tử trên ý nghĩa chân chính của Lật Dương Lô thị liệu có bị uy hiếp hay không?
Yên Bất Quy trong lòng cuồng hi, phía sau có vô số man nhân truy sát, lần này những man nhân đó nhất định sẽ dùng tất cả lực lượng, động dụng tất cả thủ đoạn để truy sát họ. Vào lúc quan trọng như thế này, trong đoàn người của mình có thêm một cao thủ cảnh giới tiên thiên, cho dù chỉ là một tồn tại tiểu tiên thiên cảnh giới tiên thiên nạp tức thì cùng có thêm một phần cơ hội để giữ mạng đào sinh.
"Cung hi Lô công tử, vừa vào tiên thiên, chẳng khác nào là cá vượt long môn!" Yên Bất Quy lập tức tô ý chúc mừng Lô Thừa Phong.
Sở thuộc của tuần phong ti cùng vô cùng hâm mộ nhìn Lô Thừa Phong. Bọn họ tuy đều là thú võ, đều là dựa vào lực lượng linh hồn ký sinh của Phá phong thanh lang mới có sức chiến đấu tương đương với cảnh giới tiên thiên nạp tức, nhưng tu vi của bản thân họ vân là cảnh giới hậu thiên đỉnh phong. Bọn họ tối đa chỉ có thể là ngụy tiên thiên, trên bản chất thì hoàn toàn khác với cao thủ tu vi tiên thiên chân chính như Lô Thừa Phong.
Lô Thừa Phong cười to ba tiếng, ôm quyền vái sâu Vật Khất một cái, nói: "Vật Khất huynh đệ, sau này ta và ngươi là thân như thủ túc!"
Vật Khất hậm hực kéo Lô Thừa Phong một cái, khênh ba khối bia đá đen chạy về phía trước. Hắn vừa chạy như điên vừa nói: "Bớt ở đó lải nhải thôi, thân như thủ túc thì thân như thủ túc đi, mau chạy giữ mạng đi, ta nghe thấy thanh âm không đúng lắm!"
Lô Thừa Phong nghiêng tai lắng nghe, lập tức sắc mặt cùng thay đổi, gã tóm lấy Trương Hổ và Hồ Uy, kéo hai người chạy như điên về phía trước.
Vừa bước vào tiên thiên, kinh lạc khắp người thông sướng không có trở ngại, chân khí trong cơ thể liên miên bất tuyệt, lại có linh khí ở ngoại giới không ngừng ùa vào trong cơ thể bổ sung tiêu hao, lúc chạy, cho dù là xách theo hai người chạy như điên trong rừng cũng không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào. Nhẹ nhàng hít một hơi, chân khí giống như là trường giang đại hà ở trong cơ thể bằng không sinh ra, tùy ý bước một bước đã xa mấy trượng, thật đúng là như ngự gió mà đi, nhẹ nhàng thoảng mái