Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng
Chương 51: Văn võ
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Thụy An An -
Thiên hạ rộn ràng vì lợi mà tới, thiên hạ nhao nhao vì lợi mà tới.
Hai tháng trước thành Mông bị Mạn nhân công phá, giết phú thương hành thương máu chảy thành sông, xương chất thành núi, tài phú với con số thiên văn bị cướp sạch. Hai tháng sau, lại có vô số thương nhân từ các nước lục tục kéo tới, ở thành Mông mở cửa hàng, làm buôn bán.
Nhưng lần này, những thương nhân này không được làm nhà buôn nữa, chỉ có thể từ trên tay rất nhiều cự đầu của thương hội liên hợp thành Mông mua sơn trân bảo vật, từ đó kiếm được một chút tiền chênh lệch. Lô Thừa Phong biết cực rõ giá thị trường của những sơn trân bảo vật này ở các nước, gã để những thương nhân từ ngoài tới này vẫn bảo lưu được lợi nhuận cao gấp đôi, còn tất cả những lợi ích khác thì hoàn toàn thuộc về thành Mông.
Hai tháng nay, phú thuế thu được của thành Mông bằng với thu nhập phú thuế nửa năm khi đám người Dịch Diễn còn tại vị.
Nội khố của thành Mông nhanh chóng được bổ sung, Lô Thừa Phong bắt đầu hùng tâm bừng bừng chuẩn bị xây lại tường thành, xây dựng một tướng thành đủ kiên cố, có thể ngăn cản sự tấn công của man nhân. Hơn nữa tường thành mới sẽ mở rộng ra bốn hướng, bao bọc được nội thành lớn hơn, chuẩn bị cho sự khoách trương tương lai của thành Mông.
Có sơn trân đặc sản vô cùng vô tận của núi Mông làm hậu ứiuân, Lô Thừa Phong có ý muốn phát triển thành Mông thành một tòa thành lớn phồn hoa, một tòa thành lớn mà ở Lữ quốc cùng có thể tính là có quy mô, chứ không phải là một tòa thành hoang sơ, phồn hoa kiểu quái dị, lại bị người ta nhận định là man hoang chi địa như hiện giờ.
Trên thanh môn lâu tử, hai thị nữ mở một quyển trục rộng tới một trượng ra, bên trên dùng bút vẽ vẽ một bản đồ quy hoạch thành trì mới. Lô Thừa Phong trên mặt đầy là hồng quang đang ưỡn ngực đứng trước quyển trục, khoa chân múa tay chỉ vào quyển trục, tính toán thành Mông mới trong tương lai sẽ có bộ dạng sầm uất như thế nào.
Vật Khất nhát ngừng đáp lời Lô Thừa Phong, hắn nghiêng đầu nhìn con đường lớn thông ra ngoài núi, lông mày nhíu chặt lại.
Hai tháng nay, Vật Khất thông qua hấp thu tinh hoa trong xà đan của Thiên thủy linh xà, tu vi dần dần đạt tới cực hạn của cảnh giới tiên thiên nạp tức. Án chiếu theo tính toán của hắn, có viên xà đan này, lại thêm sự giúp đỡ của hơn hai ngàn khối linh thạch thuộc tính thủy mà hắn lấy được trong nội khố của thành Mông, tu luyện giả bình thường đã có thể dễ dàng đột phát tới cảnh giới tiên thiên thai thức, nói không chừng còn có thể kết thành kim đan rồi.
Nhưng công pháp của Đạo đắc kinh huyền diệu, khác biệt với mọi người. Ở cảnh giới tiên thiên, Đạo đắc kinh chú trọng nhất là tích lũy trọng hậu, đặt một cơ sở hoàn mỹ nhất cho sự tu luyện trong tương lai. Chi nói tới cảnh giới dưỡng mạch, tu luyện giả cảnh giới tiên thiên bình thường, sự cường hóa của họ đối với kinh lạc tối đa chỉ là chín lần,mà trong Đạo đắc kinh lại kiến nghị ít nhất dùng Chân thủy linh cương cường hóa kinh mạch một trăm linh tám lần.
Như vậy, án chiếu theo công pháp của Thủy nguyên thiên, đề thăng Chân thủy linh cương tới cảnh giới tiên thiên thai tức, linh thạch mà Vật Khất cần ít nhất cũng hơn hiện giờ hai mươi lần. Nhưng ở thành Mông, hắn không thể nào có được nhiều linh thạch thuộc tính thủy như vậy.
Muốn có được điều kiện tu luyện tốt hơn, cách tiện nhất chính là gia nhập môn phái tu tiên của thế giới này.
Hai tháng chuyện trò với Lô Thừa Phong, Vật Khất biết rằng, thế giới này là có môn phái tu tiên, hơn nữa thế lực cực kỳ cường đại. Nhưng tất cả môn phái tu tiên đều phải dựa vào triều Đại Yên để sinh tồn, tất cả tổ sư khai sơn của môn phái tu tiên đều là con cháu của Yên Hoàng Yên Đan hoặc là môn khách năm đó.
Ví dụ như bối cảnh của tuần phong ti, thực ra chính là một môn phái tu tiên ngầm thể lực cực lớn, tổ sư khai sơn chính là đại tướng quân Kinh Kha của triều Đại Yên. Những môn phái khác phần lớn cùng như vậy, tổ sư môn phái họ đều có quan hệ với triều Đại Yên. Môn phái tu tiên bị triều Đại Yeu khống chế nghiêm mật trong tay, pháp quyết tu tiên tuyệt đối không được dễ dàng truyền thụ, muốn trở thành đệ tử của môn phái tu tiên, trừ phi là thiên tài tu luyện thiên phú cực cao, hoặc là con cháu quý tộc của triều Đại Yên.
Là quý tộc của triều Đại Yên chứ không phải là quý tộc của Lữ quốc. Những quân hầu, thế gia đó của Lữ quốc ở trong triều Đại Yên không tính là gì cả.
Vật Khất trên người mang theo lạc ấn của Lô Thừa Phong, muốn trở thành đệ tử của môn phái tu tiền triều Đại Yên là điều rất khó. Triều Đại Yên sẽ không để một môn khách của con trai tư sinh của một thế gia nước chư hầu trở thành đệ tử trong phái. Dạng môn nhân như vậy, rất có thể sẽ mang tới nhân tố bất an định cho nước chư hầu, phá hỏng sự thống trị của triều Đại Yên với các chư hầu, cho nên Vật Khất rất khó tiến vào môn phái tu tiên của triều Đại Yên.
Đau đầu quá, Vật Khất nhíu mày.
Hắn nhìn Lô Thừa Phong đang chậm rãi lên tiếng, trong lòng rất khiểu, vì sao gã lại là con trai tư sinh của Vinh Dương phu nhân? Nếu gã là con tư sinh của Yên Đan có phải là tốt hơn không. Như vậy thì mình chăng phải là dễ dàng tiên vào một môn phái tu tiên nào đó à?
Thở dài một tiếng, Vật Khất lắc đầu, chậm rãi tính toán, tạm thời không cần phải gấp.
Vứt bỏ trăm ngàn ý nghĩ ở trong đầu xuống, Vật Khất ngưng thần chuẩn bị lắng nghe phương án thiết kế thành mới của Lô Thừa Phong. Hắn đang định thu hồi ánh mắt nhìn quyển trục đó thì đột nhiên nhìn thấy trên đường lớn ở xa xa, một mảng bụi sắc bén xộc lên trời, tựa hồ như có đại đội nhân mà xông tới.
Thân hình bắn lên thành môn lâu tử, Vật Khất nhướn mát nhìn tới, một dòng hồng lưu màu đỏ đang phóng như điên về phía này. Vật Khất vội vàng cất tiếng cười bén nhọn, nghiêm giọng quát: "Đóng tất cả cửa thành lại, tất cả nỗ thủ, cung tiễn thủ lên đầu thành phóng thủ!"
Lô Thừa Phong cùng nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập. gã vội vàng đẩy hai thị nữ ra, tung người nhảy lên nóc thành môn lâu, nhìn ra xa. Gã híp mắt lại quan sát một hồi rồi lạnh giong cười nói: "Nhìn màu của khải giáp, là người của Phủ Dương quân!"
Đại đội sĩ vinh thành vệ quân cầm cường cung ngạnh nỗ xông lên đầu thành, xếp hành hình chữ nhất.