Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng
Chương 8: Liên quân
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Thụy An An -
Một chút quang mang sáng lên trước mắt, Vật Khất theo bản năng trốn ngay ra sau tiễn tháp.
Một mang thích sắc bén như kim, nhỏ như ngón tay út, dài khoảng 4 thước 5 xượt sát qua người Vật Khất, cắm thẳng vào mắt đất sau hắn khoảng 7 8 trượng, mang thích bay qua, Vật Khất ngửi thấy mũi tanh, mang thích đó hiển nhiên có độc.
Trong đám đông lúc nãy có hai tráng hán không tránh kịp đã bị mang thích bắn phải, chỉ hai nhịp thở là cơ thể họ đen ngòm rồi ngã vật ra. Cơ thể họ co rút mạnh, hai đại hán cao hơn 2m nhanh chóng biến thành một đứa trẻ bình thường, máu đen chảy ra từ thất huyệt nhuốm màu mặt đất.
Vật Khất nhìn mà dựng tóc gáy, độc tính của mang thích này thật đáng sợ.
Bờ sông bên kia có ít nhất 8 trăm dã nhân phát ra những âm thanh quái đản xông ra, tay họ có cung tên dùng cây cỏ quẩn thành, không ngừng bắn ra mang thích, mang theo đó là những âm thanh vun vút xé gió, nhưng cơn mưa mang thích đổ xuống, khiến cho thôn dân gần cầu chết như ngả rạ.
Có hơn 30 dã nhân nhanh chân, chỉ vài đợt mưa mang thích mà chúng đã xông lên trên cầu.
Tộc lão vừa mới nói chuyện với Vật Khất giơ lê trượng lên, 5 ngón tay trái nắm hờ, sau khi niệm một ấn quyết cổ quái thì hít thật sâu, lồng ngựa gầy gò của tộc lão cao phổng lên, ông phát ra những âm thanh ù ù, 5 ngón tay co duỗi cách nhau.
Một cơn gió thổi cuộn lên, bao phủ không gian trong vòng mười mấy trượng.
Một đợt mang thích vừa mới hạ xuống, thì một đợt mới đã hướng thẳng tới những dã nhân đang muốn xông lên cầu treo, hơn 30 dã nhân sợ hãi đánh rơi cung tên trên tay, nhảy bạt mạng xuống sông. Có vài dã nhân chậm chân bị trúng mang thích, chỉ trong chớp mắt mà chúng cũng đen ngòm thu nhỏ lại và chết đi.
Vật Khất nhìn chăm chăm vào tộc lão đó, chiêu này trong Đạo đắc kinh cũng có, nằm trong pháp thuật ngũ hành tối thô thiển tối căn bản, biến thể của nó chính là phong thuật. Tộc lão tu vi chưa cao, cuồng phong mới chỉ giới hạn trong phạm vi mười mấy trượng.
Thuật hô phong inh một khi thi triển thì có thể thay đổi khi hậu trong hàng vạn dặm, tộc lão của một thôn bản nhỏ bé không thể làm được điều này.
Bên trên truyền tới một âm thanh chói tai, thôn dân trên những tiễn tháp đã căng cung ra sức bắn, hàng chục mũi tên bắn ra. Những dã nhân nhảy xuống sông vừa mới ló đầu lên liền bị mưa tên tấn công, khiến cho thi thể chúng chìm hết xuống sông.
Dã nhân cầm đầu giận dữ gào thét, hắn giơ hai nắm đấm lên cổ quái gào gì đó, thân hình lắc lư nhảy lên, cái miệng hắn mở ra, lại một hỏa cầu lục sắc nữa bắn ra.
Tộc lão hét lớn, thôn dân gần cầu treo liền tránh đi, thôn dân trực trên tiễn tháp cố gắng kéo thu cầu treo lại. Nhưng thế nào mà hỏa cầu lại nhằm tới tiễn tháp căng dây đó, một tiếng nổ lớn vang lên, hỏa cầu nổ ra, nửa tiễn tháp bị sập xuống, nhưng thôn dân bị thiệt mạng, cầu treo nặng nề sập xuống.
Bọn dã nhân hưng phấn kêu lên, chúng vứt cung tên, rút đao kiếm đeo phía sau ra, đồng loạt xông lên.
Dã nhân thủ lĩnh đắc ý ngửa mặt lên trời cuồng khiếu, lại có thêm một đám dã nhân xông ra từ phía cánh rừng, phải có đến hơn nghìn dã nhân, tay cũng mang các loại binh khí xông vào thôn.
Tiếng bước chân gấp gáp nghe rõ, thanh niên trai tráng trong thôn nghe thấy tiếng tù và cảnh báo lần lượt tập trung lại, nơi đây hưng thịnh, tập trung lại cũng đến 1 nghìn 4 trăm người, hơn nữa ai ai cũng vóc dáng cao lớn.
Cẩu Tể Tử không biết lôi đâu ra hai thanh trường kiếm, đưa cho Vật Khất một cái nói: “Vật Khất đại ca, hãy bảo trọng, mẹ kiếp, Ngạo Khuyển man và Hoa Túc man liên thủ lại, nếu không chúng đâu có dám đến thôn Mộng chúng ta!?”
Vật Khất nhận lấy thanh kiếm, cổ tay nhất thời nặng trịnh, há hốc miệng nhìn Cẩu Tể Tử dở khóc dở cười.
Thanh kiếm này dài những năm trượng, rộng bằng tấm thân của một người bình thường, tay cầm kiếm có chỗ dày đến 3 tấc 3, nặng gần trăm cân. Nếu là người thôn Mộng còn vừa tay, sức mạnh và thể hình của họ có thể phát huy được khả năng sát thương của thanh kiếm. Nhưng với Vật Khất thì thanh kiếm này quá nặng, quá dài, quá thô, với hắn, thanh kiếm này giống thuẫn bài thì đúng hơn!
Rồi hắn cắm thanh kiếm xuống đất quan sát xung quanh, hắn chạy lại nhổ một mang thích mà dã nhân bắn ra.
Mang thích chỉ nhỏ bằng ngón tay, dài khoảng 5 thước, nặng chỉ khoảng 2 cân. Vật Khất búng nhẹ vào mang thích, độ cứng khá giống với thép thường, vừa vặn với Vật Khất, lại còn có độc, sức sát thương thật lớn.
Cẩu Tể Tử nhìn Vật Khất mà lắc đầu.
“Ài, Vật Khất đại ca, với sức của huynh, ở đây, muốn tìm đàn bà cũng khó!”
Câu nói của Cẩu Tể Tử không hề có chút ác ý, chỉ là đơn thuần trêu đùa. Thế mà da mặt Vật Khất đỏ lên, hắn nhìn cự kiếm cắm trên đất mà ngao ngán. Thứ đồ chơi đó hắn không dùng được. Tuy đã có Đạo đắc kinh, nhưng hắn vẫn chưa kịp tu luyện, hắn chưa thể lắc mình một cái là có thể biến thành siêu nhân!
Hít sâu vào, Vật Khất tay mang mang thích, đứng cạnh Cẩu Tể Tử. Hắn nắm chặt mang thích, cơ thể có chút hàn khí tán ra, hắn cố đưa thủy linh vào mang thích, mũi mang thích bắt đầu xuất hiện thủy quang nhàn nhạt.
Tiếng bước chân rầm rầm ngày càng gần, hơn một nghìn thôn